CHƯƠNG 114: NGŨ PHONG HUNG ĐỊA
A!
Nghe thấy Trần Hạo trả lời, người trung niên da trắng ngây ngẩn cả người.
Chúng ta đều đáng thương như thế, vậy mà ngươi vẫn không muốn giúp đỡ? Lương tâm của ngươi đâu?
Trần Hạo hé miệng nói:
- Đầu tiên, mấy người tự mình tìm đường chết, hảo hảo ở nước ngoài trộm mộ tốt bao nhiêu, hết lần này đến lần khác mấy người lại muốn đến Hoa Hạ trộm mộ? Hiện tại chết rồi, mấy người còn có ý kiến gì?
Người trung niên da trắng há mồm im lặng.
Bản thân làm một tên trộm mộ, làm việc thất đức như thế cho dù có chết cũng không oán ai được.
- Tiếp theo, hại chết các ngươi thi quỷ. Từ chủ quan mà nói, nó là tà ác, tôi là chính nghĩa, hẳn là đối lập với nhau. Bất quá từ khách quan mà nói, thi quỷ này giết ba người cũng coi là giữ gìn lợi ích của Hoa Hạ, thân là một phần tử Hoa Hạ, các ngươi nói, tôi có thể đi giúp đỡ người ngoài sao?
Quỷ ngoại quốc trợn tròn mắt.
Chuyện này còn có thể nói như vậy sao?
Khu ma sư không phải đối lập với tà ác sao? Loại đối lập này không phải cao hơn hết thảy sao? Tại sao tên pháp sư trước mắt này còn nói lên tình đoàn kết dân tộc chứ.
- Pháp sư đại nhân, con cương thi kia muốn hút máu của người sống, vô cùng tà ác!
Người trung niên da trắng vội vàng giải thích.
Trần Hạo bình tĩnh nói:
- Tôi biết, nhưng không phải vẫn chưa có hút sao, lại nói, nếu như tôi đoán không sai thì con thi quỷ kia không thể rời khỏi năm tòa sơn phong kia, nếu như mấy người không giúp nó thì nó cũng hết cách. Tôi nói đúng không? Vị đạo hữu kia.
Dứt lời, Trần Hạo lại là quay người lại nhìn về phía một phương hướng.
- Ha ha ha ha, nói không sai, nói rất hay. Càn Khôn Ngũ Hành Trận không phải là hư danh, con thi quỷ kia không thể chạy ra được.
Một tràng tiếng cười sang sảng vang lên, sau đó một người đàn ông với mái tóc lôi thôi, ăn mặc tùy ý, trong tay còn cầm một cái hồ lô lớn từ trong rừng cây đi ra.
Đi đến không thèm nhìn ba con quỷ ngoại quốc một cái, người đàn ông lôi thôi chắp tay với Trần Hạo, biểu lộ nghiêm túc nói:
- Chân truyền đệ tử phái Tử Dương, Triệu Huyền Vũ, gặp qua đạo hữu.
Trần Hạo đáp lễ, cười nói:
- Đệ tử Lục Đạo Môn, Trần Hạo, gặp qua đạo hữu.
- Lục Đạo Môn? Ẩn thế môn phái sao? Hình như mấy chục năm này không nghe thấy môn phái này xuất thế.
Thần sắc Triệu Huyền Vũ hơi động, hơi có giật mình nói.
Trần Hạo mỉm cười:
- Đại đạo duy gian, đạo môn xuống dốc, ẩn thế môn phái cũng không thể không xuất thế tìm kiếm cơ duyên.
Phản ứng của Triệu Huyền Vũ cũng nằm trong dự liệu của Trần Hạo.
Bên trong Bạch Hạc Quan có ghi chép, đạo môn mặc dù có một mục tiêu chung, nhưng phương pháp tu hành có ngàn vạn, không giống nhau, có xuất thế ẩn thế khác nhau. Từ xưa đến nay, đột nhiên xuất hiện môn phái, nếu không phải hậu nhân sáng lập, tất nhiên sẽ là ẩn thế truyền thừa xuất thế.
Cho nên Trần Hạo tự ngụy trang cho mình một cái môn phái, cũng coi như phòng ngừa phiền phức sau này.
Triệu Huyền Vũ cười nói:
- Đạo hữu nói đúng lắm, bây giờ tu hành thật sự quá khó khăn, chủ yếu nhất là tu hành đã khó khăn như thế vậy mà vẫn luôn có những tên không biết tự lượng sức mình đến quấy nhiễu chúng ta.
Nói xong, Triệu Huyền Vũ liếc qua quỷ ngoại quốc, ánh mắt kia kém chút hù đám quỷ ngoại quốc đái ra quần.
Trần Hạo ra vẻ tò mò hỏi:
- Đạo hữu mới vừa nói Càn Khôn Ngũ Hành Trận? Chính là năm tòa sơn phong kia sao?
Triệu Huyền Vũ nói:
- Đúng vậy, việc này tu hành giới đều biết, Thần Sơn Ngũ Phong vốn là một nơi bình thường, bất quá hơn hai trăm năm trước có dị vật thiên ngoại bay tới, rơi vào bên trong ngũ phong, tạo thành hung địa quỷ dị, có cao nhân đạo môn tiến vào xem xét nhưng cuối cùng khống thấy trở ra, vì vậy các môn phái khác liên thủ với nhau, lấy ngũ phong làm cơ sở, bố trí Càn Khôn Ngũ Hành Trận, tụ tập sơn mạch chi khí Thần Sơn phong ấn nơi đây. Tử Dương Môn tôi nhận phó thác của đạo môn, những năm gần đây luôn trấn thủ tại nơi này.
Nói đến đây, Triệu Huyền Vũ có chút lúng túng nói:
- Đáng tiếc Tử Dương Môn truyền thừa một đời không bằng một đời, người trông giữ đời thứ nhất bị đại quân triều đình bức bách, xâm nhập hung địa, tự tìm đường chết, người lĩnh quân hóa thành thi quỷ, làm cho việc trấn thủ của Tử Dương Môn gặp khó khăn hơn. Mấy ngày trước do mê rượu quá nên làm hỏng việc, để cho ba tên tiểu mao tặc thừa dịp Ngũ Hành nghịch chuyển hai mươi năm một lần xâm nhập vào hung địa. Không chỉ giúp tên thi quỷ đang hư nhược bổ sung sinh cơ, mà còn để bọn chúng đến mê hoặc người sống, quả thật là thẹn với đạo môn.
Trần Hạo nghe vậy đành im lặng không nói.
Xem ra cái chết của ba người ngoại quốc này, ông anh cũng có một phần trách nhiệm.
- Nguyên lai là như vậy, thế Ngũ Hành nghịch chuyển sẽ không gây ra loạn gì chứ?
Trần Hạo lo lắng hỏi.
Triệu Huyền Vũ nói:
- Trần đạo hữu yên tâm, hôm nay chính là một ngày cuối cùng Ngũ Hành nghịch chuyển, đợi ngày mai mặt trời mọc, Càn Khôn Ngũ Hành Trận sẽ được khôi phục lại bình thường, đến lúc đó Ngũ Hành Mê Trận sẽ lần nữa bao trùm ngũ phong hung địa, phàm nhân khó gần.
Trần Hạo giật mình, chợt nhìn về phía đám quỷ ngoại quốc đã đờ đần, nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi:
- Mấy người các ngươi còn có tâm nguyện gì không?
Hai tên quỷ ngoại quốc nhìn nhau.
Tại sao lại đột nhiên hỏi việc này? Có âm mưu gì chăng?
Thần sắc bất an nhìn Trần Hạo, người trung niên da trắng yếu ớt nói:
- Pháp sư đại nhân, chúng ta không có tâm nguyện.
Trần Hạo tức giận nhìn chằm chằm hắn:
- Thật sao? Tôi vốn mốn siêu độ cho mấy người, nếu như mấy người không nói ra chấp niệm vậy tôi không giúp gì được rồi.
Không đợi đám quỷ ngoại quốc trả lời, Triệu Huyền Vũ đột nhiên chen ngang nói:
- Trần đạo hữu, vẫn nên diệt đi, cậu không siêu độ được cho bọn chúng.
- A, pháp sư đại nhân tha mạng!
Hai tên quỷ ngoại quốc sợ tè ra quần, vội vàng quỳ xuống.
Trần Hạo hơi sững sờ, hỏi:
- Ý của Triệu đạo hữu là?
Triệu Huyền Vũ lạnh nhạt nói:
- Mấy người bọn họ đã bị thi quỷ lấy đi một tia tinh pháp, không phải là một tàn hồn hoàn chỉnh, đã đã mất đi tư cách bước luân hồi, sau khi hừng đông sẽ tan thành mây khói, nếu như đưa vào ngũ phong hung địa cũng sẽ bị thi quỷ thôn phệ, trở thành chất dinh dưỡng. Cho nên tốt nhất vẫn nên diệt.
Hai tên quỷ ngoại quốc bị dọa đến run lẩy bẩy, tuyệt vọng nhìn về phía Trần Hạo, chờ mong hắn có thể nói một câu.
Trần Hạo trầm ngâm một chút, nhìn về phía quỷ ngoại quốc hỏi:
- Lúc mấy người chết, chấp niệm cuối cùng là gì?
Mặc dù ba tên này đến Hoa Hạ trộm mộ, nhưng cuối cùng lại phải trả bằng chính mạng sống của mình, nếu như chết rồi mà còn bị hồn phi phách tán vậy cũng quá tàn nhẫn rồi, Trần Hạo cảm thấy có thể siêu độ thì vẫn nên siêu độ cho người ta. Nói không chừng có được thêm phần thưởng phong phú.
Ngoại quốc quỷ đại hỉ, người trung niên da trắng liền vội vàng hỏi:
- Chấp niệm là cái gì?
Trần Hạo:
- ...
- Chấp niệm chính là sau khi ông chết, trong lòng còn chưa yên tâm? Tỉ như vợ, con gái, tỉ như có gì đó muốn nói cho người khác nhưng không nói kịp, sau khi chết đột nhiên muốn nói cho người khác.
Trần Hạo kiên nhẫn giải thích một câu.
Người trung niên da trắng vội vàng nói:
- Tôi muốn tiếp tục tồn tại.
Một tên quỷ ngoại quốc khác điên cuồng gật đầu.
Còn một tên quỷ khác... không đề cập tới cũng được, bị Trừ Tà Phù đánh đã triệt để phế đi, cũng không chèo chống được bao lâu.
Trần Hạo mặt xạm lại xoay người nhìn về phía Triệu Huyền Vũ nói:
- Triệu đạo hữu, giao cho ông.
Con mẹ nó, lão tử khó lắm mới phát ra được thiện tâm, mấy người còn muốn chơi ca? Có hồn phi phách tán cũng đáng đời.
MinhLâm - Lục Đạo