CHƯƠNG 115: CHÍNH TÀ THIỆN ÁC
- Đừng mà, hai vị pháp sư đại nhân, xin hãy giúp chúng tôi.
Người trung niên da trắng bị dọa đến mức cuối sát người xuống.
Triệu Huyền Vũ lại lười nói nhảm, vỗ tay vào cái hồ lô bên cạnh, một đạo tử quang bắn ra, bao lấy ba tên quỷ ngoại quốc, vừa lướt qua một cái thì ba tên quỷ kia đã không thấy đâu nữa.
Ánh mắt Trần Hạo khẽ nhúc nhích.
Hắn đã sớm nhìn ra cái hồ lô lớn này là một bảo bối, cho dù không phải là Linh Khí thì cũng là một kiện Pháp Khí đỉnh cấp.
Giờ phút này nhìn thấy Triệu Huyền Vũ thi triển, Trần Hạo mới phát giác hồ lô kia có một tia huyền diệu.
Hồ lô bộc phát ra đạo tử quan cương liệt hạo nhiên, không thể coi thường.
Tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Trần Hạo, Triệu Huyền Vũ cười nói:
- Tử Dương Môn tu hành Liệt Dương pháp, pháp bảo thiên kì bách quái, rượu ngon của tôi đều chứa trong cái hồ lô này.
- Động lý càn khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường. Xem ra đạo hữu rất có phong thái của cổ nhân.
Trần Hạo cười nói.
Nhãn tình Triệu Huyền Vũ sáng lên, sợ hãi than:
- Trần đạo rất hiểu tôi, truy cầu lớn nhất của Triệu Huyền Vũ tôi đời này chính là bồi dưỡng Tam Chuyển Tử Linh Hồ Lô này thành Hồ Trung Động Thiên(động thiên bên trong hồ lô), ha ha ha ha ha.
Trần Hạo:
- ...
Tui chỉ nịn nọt một chút mà ông lại tưởng là thật à? Xem ra Triệu Huyền Vũ này cũng là hạng người phóng khoáng thẳng thắn.
Sau đó Triệu Huyền Vũ mời Trần Hạo về nơi hắn ở. Trên đường vừa đi vừa nói, khá là lắm lời.
Bất quá Trần Hạo cũng hiểu được.
Bởi vì Triệu Huyền Vũ nói hắn trấn thủ hung địa đã mười lăm năm, Trần Hạo là người đồng đạo thứ bảy đến trong mười lăm năm này.
Trên cơ bản mỗi hai năm mới có thể gặp nói chuyện với một người, đây chẳng khác nào như đang ngồi tù vậy.
Mà Tử Dương Môn trấn thủ nơi này cũng làm cho Trần Hạo cảm thán.
Trước có Tứ Bình đạo trưởng tiếp nhận phó thác, bôn ba tương trợ. Sau có Tử Dương Môn đuọc đạo môn phó thác, trấn thủ trăm năm.
Đạo môn tu sĩ, nhất ngôn cửu đỉnh, không oán không hối.
Không bao lâu, hai người đã đến một căn nhà nhỏ trong rừng.
Căn nhà này không lớn, xung quanh còn có trồng thức ăn, rất có phong thái nhà nông.
Trần Hạo đang dò xét thì đột nhiên truyền đến một tiếng chi chi, sau đó một con khỉ từ trong nhà chạy ra, vui vẻ ôm lấy đùi Triệu Huyền Vũ.
- Ha ha, con khỉ ngang ngược tham ăn này, cho mày nè, bất quá không được uống quá nhiều Liệt Tửu của tao đâu đấy.
Triệu Huyền Vũ cười ha ha, liền đem hồ lô lớn trong tay ném cho con khỉ.
Khỉ vui vẻ ôm lấy hồ lô lớn, thuần thục vặn cái nắp ra, ngửa tu một miệng lớn.
Triệu Huyền Vũ chấn kinh, vội vàng cướp về, thế nhưng hầu tử đã đắc ý nhếch miệng nở nụ cười, sau đó thân thể cứng đờ, bịch ngã xuống đất.
Triệu Huyền Vũ thở dài nói:
- Thật là con khỉ khờ, uổng công đã khai linh trí, mỗi lần đều như thế, không có chút tiến bộ nào.
Trên miệng thì trách móc, nhưng tay Triệu Huyền Vũ lại không chậm, sau khi ôm lấy con khỉ liền dùng tay truyền vào trong người nó pháp lực chí dương, làm cho con khỉ đang say phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
Trần Hạo há mồm cứng lưỡi, không nói lời nào được.
Lúc con khỉ này xuất hiện hắn đã phát hiện ra nó đã khai mở linh trí.
Thế mà con khỉ kia lại tự nhiên nốc cả đống rượu như thế, xem ra nó rất quen thuộc với Triệu Huyền Vũ.
Nhìn biểu lộ sủng ái của Triệu Huyền Vũ, chắc hẳn đây là một đôi người khỉ sống nương tựa lẫn nhau trong khu rừng này.
Một lát sau, Triệu Huyền Vũ ôm con khỉ đặt lên giường, lúc này mới nhìn về phía Trần Hạo cười nói:
- Làm cho đạo hữu chê cười rồi, con khỉ này là linh chủng của Thần Sơn, sau mấy lần trộm rượu của tôi liền tâm đầu ý hợp, những năm nay cũng là nó bầu bạn lúc nhàm chán.
Trần Hạo cười nói:
- Là một con linh chủng không tệ.
Triệu Huyền Vũ liếc qua mèo mun, gà ngốc cùng mười lăm con búp bê, nói:
- Nhưng vẫn kém hai con linh sủng của đạo hữu, chỉ là mấy con tà đồng này, nếu như đạo hữu theo chính đạo thì không nên mang theo bên mình.
Trần Hạo sững sờ, vội vàng giải thích lai lịch tà đồng, thở dài nói:
- Tôi cũng muốn để cho bọn chúng vào luân hồi, đáng tiếc truyền thừa không có pháp môn cưỡng chế độ hóa, với lại những đứa trẻ này cũng không thích hợp để cưỡng chế độ hóa.
Triệu Huyền Vũ nhíu mày:
- Mấy tên kia dám đến Hoa Hạ gây phiền phức, lá gan thật không nhỏ.
Trần Hạo tò mò hỏi:
- Làm sao vậy? Không lẽ trước đây cũng có thầy cúng đến Hoa Hạ sao?
Triệu Huyền Vũ gật đầu nói:
- Từng có mấy lần, không chỉ có thầy cúng, còn có Âm Dương Sư, Khu Ma Sư, Chú Ngôn Sư thậm chí có chút ác ma và Tà Thần cũng mạo phạm qua, những thứ này đều là tà môn ma đạo, cho rằng có chút bản sự liền dám ngấp nghé Hoa Hạ. Bất quá toàn bộ bị tiền bối đạo môn hoặc giết hoặc khu trừ, mấy chục năm nay không có ngoại tộc tà đạo dám vào Hoa Hạ ta.
Trần Hạo giật mình.
Triệu Huyền Vũ tiếp tục nói:
- Bất quá những tà vật này vẫn nên xử lý, dù sao bọn chúng đã bị bóp méo tâm linh và hồn thể, trên cơ bản đã mất đi cơ hội chuyển thế, dù là phật môn độ hóa cũng không dễ dàng rửa sạch tà tính, giữ ở bên người là họa không phải phúc.
Trần Hạo ngạc nhiên, nhìn mười lăm búp bê rúc vào bên người mèo mun và gà ngốc, ánh mắt chậm rãi nhu hòa lại, cười nói:
- Lời tuy như thế, bất quá dù sao cũng là hài tử, vẫn là chết oan chết uổng, nếu như bởi vậy liền bị diệt đi, tôi cảm thấy quá không công bằng cho tụi nó. Tôi mặc dù bất tài nhưng cũng nguyện ý hết sức chiếu cố, cố gắng tìm một biện pháp để đám hài tử này có kết cục tốt.
Triệu Huyền Vũ nhíu mày:
- Đạo hữu, chính tà bất lưỡng lập, suy nghĩ của cậu đã lệch khỏi chính đạo.
Trần Hạo im lặng.
Một câu liền thể hiện lập trường của mình.
Triệu Huyền Vũ này mặc dù thẳng thắn nhưng lại quá thẳng rồi, trong lòng chính tà rõ ràng, trong mắt hắn, tốt chính là tốt, xấu chính là xấu, không thể nào dung hòa vào nhau được.
Đây chính là đạo bất đồng mà mọi người hay nói sao?
Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Đại đạo ngàn vạn, mặc dù trăm sông đổ về một biển, thế nhưng không đến điểm cuối thì khác biệt vẫn chính là khác biệt, không cách nào thay đổi được.
Nhìn Triệu Huyền Vũ, Trần Hạo chân thành nói:
- Lời này của đạo hữu tôi không dám gật bừa, ông lấy chính tà đúc đạo tâm, tôi lại lấy thiện ác thành đạo tâm. Trong mắt của tôi, chính tà phân chia quá không có ý nghĩ, chỉ có thiện ác trực chỉ bản tâm.
Triệu Huyền Vũ lạnh nhạt nói:
- Thiện ác tùy tâm, biến đổi thất thường, người tốt làm chuyện ác, người ác làm chuyện tốt, như thế làm sao phán định? Thiên thanh trọc, âm dương hai điểm, giữa thiên địa chỉ có chính tà, thiện ác bất quá là tạp niệm thế tục mà thôi.
Chuyển qua luận đạo rồi sao?
Biểu lộ Trần Hạo ngưng trọng lên.
Đạo tâm là cơ sở để tu hành, nếu như đạo tâm không kiên định, cho dù có tuyệt thế thiên phú, thiên đại cơ duyên, thì cũng như hoa trong gương trăng trong kính mà thôi, không thể có thành tựu gì.
Cho nên luận đạo có thể làm cho đôi bên xác minh bản tâm, tăng tiến đạo tâm. Cũng có thể kích thích đạo tâm đối phương bất ổn, đây là một loại tâm linh giao phong.
Nhìn thẳng vào Triệu Huyền Vũ, Trần Hạo mở miệng nói:
- Thiện ác từ bản tâm, chính tà trí tuệ định, tâm thành ý nhân, thiện niệm không dứt, hướng tới chính đạo. Kẻ có nội tâm bất thành, ác niệm sinh sôi, hướng tới đường tà đạo, chỉ cần kiên định thiện niệm, tất có phúc báo. Ác niệm cùng một chỗ, tất có ác báo.
Triệu Huyền Vũ mày nhăn lại, ngữ khí lập tức trở nên lạnh lùng:
- Đạo bất đồng, bất vi tương mưu.
Dứt lời, hắn quay người, đắp chăn lên cho khỉ nhỏ.
Trần Hạo cũng cười cười, lạnh nhạt nói:
- Đa tạ đạo hữu khoản đãi, sau này còn gặp lại.
Dứt lời, quay người, rời đi.
Minh Lâm - Lục Đạo