CHƯƠNG 118: XÃ HỘI ĐEN QUYỀN CA
Ra khỏi bệnh viện, Trần Hạo đi đến một bãi cỏ nhỏ.
Hiện tại đã hơn chín giờ đêm, gió lạnh đêm đen, trên bãi cỏ hẳn không có ai mới đúng.
Bất qua trên bãi cỏ hiện tại lại có một gã thanh niên đang nằm, hắn vểnh lên chân bắt chéo, hai tay chống trán, còn khẽ hát ngắm sao, ừm, nếu như không phải nửa thân trên đều là máu thì hắn quả thật giống như một tên tiểu nhị lang vô ưu vô lo.
Trần Hạo đi đến bên cạnh gã thanh niên, sau đó đặt mông ngồi xuống.
Gã thanh niên nhìn thấy Trần Hạo đi đến liền cảm thấy hứng thú, gã ngồi bật dậy, giương nanh múa vuốt trước mặt Trần Hạo, làm các loại mặt quỷ, sau đó còn cười ha ha:
- Ngu ngốc, ngươi vậy mà chạy đến ngồi bên cạnh quỷ, ha ha ha ha, nói cho ngươi biết, lão tử chính là Quyền ca, đến, gọi Quyền ca nghe chơi, nếu không gọi có tin bố hù chết ngươi không? Ý, quên mất chú em chỉ là người phàm mắt thịt, không thể nhìn thấy Quyền ca anh, ài, làm một quỷ đại ca thật chán mà!
Người trẻ tuổi nói xong, lại nằm ngửa ra, nhìn bầu trời thở dài nói:
- Nếu như lúc còn sống có thể uy phong như vậy thì tốt rồi.
- Thật sao? Lúc ông anh còn sống có dạng gì? Nói nghe chơi một chút?
Đột nhiên, bên cạnh gã truyền đến âm thanh.
Người trẻ tuổi theo bản năng trả lời:
- Lúc tao còn sống à, đó là một thằng vô dụng, ngu xuẩn, một chút tác dụng...
Lời nói bỗng nhiên im bặt, người trẻ tuổi nhảy dựng cả lên, khiếp sợ nhìn Trần Hạo nói:
- Mày nhìn thấy tao?
Trần Hạo cười híp mắt nói:
- Nhìn thấy, ừm, máu me đầy người thế kia, chắc là bị người ta chém chết phải không? Quyền ca không phải lợi hại à, tại sao lại chết thảm như thế?
Người trẻ tuổi rung động, ngữ khí đều trở nên run rẩy:
- Làm sao có thể, người sống làm sao có thể thấy được tao? Trước kia không có ai có thể nhìn thấy tao.
Trần Hạo bĩu môi, vỗ vỗ bãi cỏ nói:
- Không phải tôi đang nhìn thấy anh ư, đến đây, Quyền ca ngồi xuống, hai chúng ta tâm sự một chút.
Người trẻ tuổi chần chờ hỏi:
- Mày thật sự không sợ tao?
Trần Hạo cười nói:
- Sợ cái gì, vừa nhìn liền biết Quyền ca là quỷ tốt rồi, ây da, xem vết thương này này, là do lúc còn sống thấy việc nghĩa nên hăng hái làm sao?
- Hăng cái beep, là tao giúp người ta cản một đao.
Nói đến vết thương ở trên người mình, người trẻ tuổi lập tức mắng một câu, tựa hồ đã lâu rồi không nói chuyện với người sống cho nên vừa biết Trần Hạo có thể nhìn thấy mình, hơn nữa còn không sợ hãi, người thanh niên liền tiếp tục nói:
- Đúng là may mắn mà, ở Thanh Châu quỷ giới này tao vậy mà có cớ hội nói chuyện với người sống, Quyền ca tao đoán chừng là người đầu tiên rồi.
Trần Hạo hỏi:
- Quỷ giới? Đây là ý gì?
Người trẻ tuổi cười nói:
- Còn có ý gì cơ chứ, đây là do tao đặt cho, người sống có thế giới của người sống, quỷ cũng có thế giới của riêng mình mà, bất quá quỷ trong quỷ giới chúng ta quá ít, tao chết ba năm rồi cũng chỉ thấy hơn mấy trăm con, lại có nhiều quỷ hồn đột nhiên biến mất, ài, nói ra thì tao thật hâm mộ mấy tên kia có thể đi đầu thai, nếu không phải lúc trước tao nhìn thấy bộ dáng thương tâm của má tao nên không đành lòng đi đầu thai thì hiện tại cũng không cần vất vưởng như thế này, haiz, chỉ sợ đời này tao cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Trần Hạo kinh ngạc nhìn người tuổi trẻ:
- Nhìn bộ dáng của ông anh hình như rất thương tâm à?
Người trẻ tuổi bình tĩnh nói:
- Đã chết nhiều năm như vậy rồi, nên thương tâm đều đã thương tâm, tao còn có thể làm gì?
Chậc chậc, tâm tính này tôi nên nói tâm ông anh lớn, hay là cảnh giới ông anh cao đây!
- Kỳ thật cũng không phải không làm được cái gì, không phải tôi có thể nói chuyện với ông anh à, có cái gì tiếc nuối, nói cho tôi nghe một chút, không chừng tôi có thể giúp ông anh?
Trần Hạo cười tủm tỉm nói.
Người trẻ tuổi sững sờ, sau đó con mắt sáng lên.
Hình như đúng như vậy, lúc trước âm dương cách biệt, cái gì cũng không làm được, nhưng bây giờ thì khác, có người sống có thể nhín thấy mình, tìm được người có thể giúp mình câu thông được với người sống khác, đây là mơ ước của biết bao quỷ hồn!
- Thật chứ, đại ca cậu có thể giúp tôi?
Người trẻ tuổi mong đợi hỏi, ngay cả ngữ khí cũng thay đổi.
Trần Hạo hé miệng cười:
- Đương nhiên, tôi làm người cũng không có ưu điểm gì quá lớn, chỉ thích giúp quỷ làm niềm vui, ài, nhìn quỷ hồn lẻ loi hiu quạnh, tôi cảm thấy nếu như không giúp bọn họ thì trong lòng sẽ không yên, lúc trước giúp không ít quỷ hồn cho nên có kha khá kinh nghiệm rồi.
Người trẻ tuổi vui vẻ nói:
- Quá tốt rồi, tôi có tiếc nuối, tôi có việc muốn cậu giúp.
Trần Hạo nói:
- Nói nghe một chút, chỉ cần không phải việc gì quá khó thì tôi nhất định sẽ giúp ông anh.
Người trẻ tuổi mong đợi nói:
- Tôi muốn gặp lại mẹ tôi.
Leng keng: Quỷ uổng mạng Mao Quyền, oan quỷ ba năm năm tháng, hoàn thành di nguyện ban thưởng một năm đạo hạnh.
Nhiệm vụ này, chính là nhiệm vụ tìm mẹ.
Trần Hạo sững sờ, kinh ngạc nói:
- Không phải ông anh là người địa phương à, nếu muốn gặp thì ban đêm cứ đi thẳng về nhà là được.
Người trẻ tuổi khổ sở nói:
- Lúc trước quả thật có thể, nhưng không lâu sau khi tôi chết thì mẹ và em trai đã dọn nhà đi rồi, hai người bọn họ trở về quê, đường xá xa xôi nên tôi không đi theo được.
Trần Hạo hiếu kì nói:
- Có thể nói rõ ràng hơn không?
Người trẻ tuổi vội vàng nói thân thế của mình một lần, xem ra tên này cũng khá đáng thương.
Người trẻ tuổi này tên là Mao Quyền, tuy nói là người địa phương nhưng thực tế cũng không phải, bởi vì cha hắn Mao Tiểu Cương lại không phải là người ở đây, cha hắn năm đó đên Thanh Châu làm xã hội đen, trong giới gian hồ cũng xem như là một người có máu mặt.
Bất quá có câu nói nói hay lắm, người trong gian hồ, có ai không bị chém. Mao Tiểu Cương bởi vì quá trọng nghĩa khí cho nên bị người ta lợi dụng, chết oan chết uổng, bỏ lại người vợ và hai đứa con lẻ loi hiu quạnh, nếu không phải ở đây còn có bất động sản mà một số tiền tiết kiệm nhỏ thì không biết cô nhi quả mẫu họ sống như thế nào.
Cha chết, tuy mẹ không có tái giá nhưng cũng không có quá nhiều kinh nghiệm giáo dục con cái, cho nên Mao Quyền liền không có ai quản, học hành không ra làm sao nhưng nghĩa khí của Mao Tiểu Cương lại kế thừa đủ mười phần, sau khi dính vào nhóm xã hội đen ở địa phương, còn đường liền lệch hẳn ra.
Cũng may Mao Quyền sinh ra trong xã hội mới, trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, hiểu được phải trái đúng sai, mặc dù lăn lộn trong xã hội nhưng xưa nay không làm những việc phạm pháp loạn kỷ cương.
Đáng tiếc, người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Hơn ba năm trước, Mao Quyền đi theo đại ca giành địa bàn, Mao Quyền lúc ấy còn nhỏ chưa hiểu sự đời, ngoài ý muốn bị người ta cầm mã tấu rượt theo chém đám bọn họ, lại "ngoài ý muốn" bị thằng đại ca kia kéo qua chặn một đao chí mạng cho gã, lúc ấy Mao Quyền mới biết một đao kia ác đến thế nào, từ cổ bên trái chém xéo xuống phía bên phải, thẳng đến bụng dưới, lúc đó máu tươi chảy ra như suối, chưa kịp đưa đến bện viện đã chết queo rồi.
Chết oan uổng như thế nhưng Mao Quyền lại không sinh ra oán niệm gì, cho đến khi hắn nhìn thấy mẹ mình chạy đến nhìn xác mình khóc thiên hôn địa ám, lúc đó hắn mới hối hận không muốn đi đầu thai, từ đó về sau ở lại bệnh viện, trở thành một tên du hồn dã quỷ.
Mà mẹ của Mao Quyền sau khi bị cái chết của con trai kích thích, đối với Thanh Châu lại sinh ra tâm lý kháng cự, không bao lâu liền bán sạch bất động sản, mang theo em trai Mao Quyền rời khỏi Thanh Châu trở về tới cố hương, quyết định về sau sống ở quê, miễn cho thằng út sau này đi theo con đường của cha anh nó, lúc đó hối hận sẽ không kịp.
Thân thế của Mao Quyền làm cho Trần Hạo động lòng trắc ẩn.
Chủ yếu là tên Mao Quyền này nhìn qua không tệ, cho dù làm giang hồ nhưng không có bộ dạng của giang hồ, à không đúng, là không có bị nhiễm đen như mấy tên giang hồ khác, vẫn còn có thể cứu được.
Nhìn ánh mắt mong chờ của Mao Quyền, Trần Hạo nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói:
- Muốn tìm mẹ của ông anh thì không có vấn đề gì, nhưng mà tôi đến Thanh Châu là do nhờ vả, tiền xe còn không có ai thanh toán, tôi thấy một chuyến này không thể uổng công như vậy được, hay là thế này đi, ông anh giúp tôi một chuyện, sau đó tôi sẽ giúp lại ông anh.
MinhLâm - Lục Đạo - TruyenYY.com