CHƯƠNG 119: RÍU RÍT
Mao Quyền kinh ngạc nhìn Trần Hạo hỏi:
- Tôi có thể giúp cậu chuyện gì?
Trần Hạo nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng:
- Không nói những việc khác, chuyện này quả thật thích hợp với ông anh nhất, tôi muốn ông anh thông báo cho tất cả quỷ hồn ở Thanh Châu này biết, nói rằng có đại sư tới chơi, chủ trì công đạo vì dân chúng quỷ giới, siêu độ luân hồi, như có người muốn luân hồi, mời đến... à, chút nữa tôi sẽ đi thuê một căn phòng để ở, đến lúc đó nói bọn họ đến tìm tôi là được.
Mao Quyền trợn tròn mắt.
Lời này hình như nghe sao sao ấy nhỉ? Tên này không phải kẻ lừa đảo chứ?
Không đúng, quỷ có gì để lừa gạt đâu chứ, mình cái gì cũng không có mà?
Thôi kệ, hắn có thể nhìn thấy mình, cũng chỉ có thể giúp mình mà thôi, cho dù thế nào cũng không thể bỏ qua được.
- Được, tôi giúp cậu, nhưng sau đó cậu phải giúp tôi đấy.
Mao Quyền nói nghiêm túc.
Trần Hạo cười một tiếng:
- Yên tâm đi huynh đệ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.
Sau khi đạt được ước định, Trần Hạo liền rời đi.
Tìm một phòng khác sạn ở tạm, sáng sớm hôm sau Trần Hạo đi một vòng Thanh Châu tìm phòng trọ để thuê.
Mặc dù ý nghĩ kia là trong lúc nhất thời nghĩ ra, nhưng Trần Hạo lại cảm thấy nó rất có tiềm năng.
Thái tổ gia từng nói qua, muốn phát động quần chúng, cần phải thành lập căn cứ. Trần Hạo cảm thấy lời này hiện tại rất phù hợp với mình.
Phát động quỷ hồn giúp mình tìm quỷ, vậy nhiệm vụ sau này dễ làm rồi.
Đi vòng vo nửa ngày, Trần Hạo ở vùng ngoại thành Thanh Châu tìm được một căn nhà cho thuê, gia chủ thường xuyên đi làm ăn xa ở bên ngoài nên hiếm khi trở về nhà, căn nhà này vốn đang rao bán nhưng vì giá cả quá đắt cho nên không có ai mua, cuối cùng đành cho thuê, bất quá tiền thuê nhà cũng không rẻ, Trần Hạo phun nước miếng trả giá một phen mới thỏa thuận được một cái giá hợp lý, tạm thời thuê một tháng.
Có lẽ cũng không ở quá lâu như thế, nhưng chỉ cần hoàn thành được mấy cái nhiệm vụ thì xem như có lời rồi.
Đây cũng là Trần Hạo muốn thử nghiệm xem, nếu như có thể thực hiện, vậy việc hành đạo sau này cứ như vậy mà làm.
Một ngày vô sự, đến ban đêm, Trần Hạo liền cảm giác được có quỷ hồn tới, hơn nữa còn là hai người!
Nhãn tình sáng lên, Trần Hạo có chút mong đợi.
Vừa khai trương liền có sinh ý, điềm tốt a.
Mặt mỉm cười đi ra ngoài, Trần Hạo liền nhìn thấy Mao Quyền, bên cạnh còn có một... nữ quỷ!
Ý, thật là nữ quỷ, tóc nhuộm đủ loại màu sắc, mang khoen mũi, quần áo có vài lỗ rách theo style cái bang, dây xích lòng thòng, còn có hình xăm, đặc biệt là dáng người đơn bạc, thoạt nhìn còn chưa phát dục hoàn toàn.
Cái này mẹ nó... Không đành lòng nhìn tiếp mà.
Khóe miệng Trần Hạo giật một cái, miễn cưỡng nở nụ cười nói:
- Quyền ca tới rồi à, ừm, mời vào bên trong.
Mao Quyền vội vàng nói:
- Đại sư đừng gọi tôi như vậy, nếu không ngại cứ gọi tôi là A Quyền hoặc là Tiểu Mao là được.
Tiểu Mao (cọng lông)? Lớn hay nhỏ? Cong không cong? Rậm rạp không?
Trần Hạo cười nói:
- Vậy liền gọi là A Quyền đi, à, vị này là?
Mao Quyền giới thiệu nói:
- Đại sư, đây là Hùng Lệ Lệ, xem như là một người bạn của tôi, năm nay mới mười bảy tuổi, chết rất oan uổng.
Oan uổng? Nhìn phong cách này, bị người ta đánh chết cũng không oan mà.
Trần Hạo âm thầm trợn trắng mắt, lạnh nhạt nói:
- Vào đi, vào trong phòng rồi nói.
Tiến vào trong phòng, Trần Hạo nhìn về phía bộ mặt sợ hãi, thập phần yếu đuối, hoàn toàn trái ngược với phong cách ăn mặc nói: - Nói đi, chết như thế nào?
Hùng Lệ Lệ nghe vậy lập tức khóc ròng nói:
- Em bị người ta hại chết, bọn lừa em hút heroin, sau đó em bị sốc thuốc chết, hic hic hic...
- Ngừng!
Trần Hạo vội vàng dừng lại, bộ mặt khó chịu nhìn Hùng Lệ Lệ.
Mẹ kiếp, không thể bình thường được ư, còn "hic hic hic" cái gì! Có bệnh sao!
- Nói bình thường chút đi, em không phải chó con.
Trần Hạo nghiêm túc nói.
Hùng Lệ Lệ bị giật nảy mình, lui ra phía sau mấy bước, rụt cổ lại, bộ mặt ủy khuất nhìn Trần Hạo.
- Em, em bị chết oan uổng.
Trần Hạo cau mày nói:
- Anh muốn nghe kỹ quá trình.
Hùng Lệ Lệ không dám giấu diếm, vội vàng nói nguyên nhân cái chết của mình.
Nữ Quỷ Hùng lệ lệ, mười bảy tuổi, đã chết một năm rưỡi.
Nguyên nhân là hít heroin! Nghe đến đây Trần Hạo liền nhíu mày.
Bất quá nguyên nhân Hùng Lệ Lệ hít heroin không phải do hiếu kì, cũng không phải cố ý, mà là bị người ta lừa gạt.
Hùng Lệ Lệ lúc còn nhỏ thì cha mẹ đã ly hôn, ai cũng mặc kệ, em được bà nội nuôi lớn, lúc em mười lăm tuổi thì bà nội qua đời, cha mẹ bây giờ đều đã có cuộc sống của mình, bọn họ chỉ làm tránh nhiệm cung cấp tiền để Hùng Lệ Lệ có thể tiếp tục sinh hoạt chứ không muốn đón em về, thế là Hùng Lệ Lệ phản khán, em nguyên bản là một học sinh khá giỏi lại bắt đầu trốn học giao du với người ngoài xã hội, thời gian một năm, Hùng Lệ Lệ trở mình hoa lệ, trở thành thiếu nữ chơi bời người người chán ghét.
Một năm rưỡi trước, Hùng Lệ Lệ hoàn toàn ra khỏi trường, giao du với bạn trai, trong lúc chơi ở nhà bạn trai bị bạn trai dụ dỗ hít heroin, kết quả nằm ngoài dự tính, cơ thể Hùng Lệ Lệ phản ứng kịch liệt với heroin, lúc ấy em co quắp, đưa đến bệnh viện cũng không thể cứu, cứ như thế mà chết đi.
Nghe thấy nguyên nhân cái chết của Hùng Lệ Lệ, Trần Hạo thật không biết nói cái gì cho phải.
Nói là do em ngu ngốc ư, chỉ là vấn để của em ở cha mẹ mình, nếu như cha mẹ em không nhẫn tâm bỏ mặc em, vậy cuộc đời của Hùng Lệ Lệ có lẽ đã ở một hướng khác, tuy không dám chắc có cuộc sống tốt đẹp gì, nhưng ít nhất thì em vẫn có thể sống.
Thế nhưng nha đầu này tự mình đọa lạc, heroin là thứ độc hại mọi người đều biết, vậy mà Hùng Lệ Lệ vẫn dám thử, không phải tự mình làm tự mình chịu à, cũng may lúc đó bị sốc thuốc chết, nếu không sau này trở thành con nghiện hậu quả sẽ càng thê lương hơn, thật muốn tát cho em nó hai bạt tay để tỉnh ra mà.
Nhìn xem Hùng Lệ Lệ vô cùng đáng thương, Trần Hạo hỏi:
- Làm sao? Hiện tại cảm thấy hối hận rồi?
- Anh...
- Ừm!
Trần Hạo nheo mắt lại.
Giọng nghẹn ngào dừng lại, Hùng Lệ Lệ liền vội vàng gật đầu nói:
- Hối hận, em rất hối hận, trước khi bà nội chết đã dặn em phải cố gắng học tập chăm chỉ, tất cả đều phải dựa vào mình, tem đã phụ sự kỳ vọng của bà nội rồi, bây giờ em rất hối hận.
Trần Hạo hừ lạnh:
- Hối hận thì có tác dụng quái gì, chết cũng đã chết rồi, bây giờ em có thể làm được gì?
Hùng Lệ Lệ:
- ...
- Khụ khụ, đại sư, chuyện của Lệ Lệ cũng không thể trách em ấy, nếu như cha mẹ em ấy có trách nhiệm một chút, vậy giờ này em ấy vẫn còn đang đi học rồi.
Mao Quyền nhịn không được nói giúp cho Hùng Lệ Lệ.
Trần Hạo tức giận:
- Anh có tư cách nói lời này sao?
Mao Quyền:
- ...
Nhìn Hùng Lệ Lệ tội nghiệp, Trần Hạo tiếp tục nói:
- Đã chết rồi, hối hận thì không cần phải nói, hiện tại em có nguyện vọng gì?
Hùng Lệ Lệ nhếch miệng, yếu ớt mở miệng nói:
- Em, em không biết.
Trần Hạo:
- ...
Quay đầu nhìn xem Mao Quyền, vẻ mặt Trần Hạo khó chịu.
Chơi ca à, một người không có di nguyện, ngươi mang đến làm gì hở?
Mao Quyền cười khan nói:
- Ây da, đại sư, Lệ Lệ rất đáng thương, ngài trực tiếp đưa em ấy đi đầu thai là được rồi.
Trần Hạo chán nản.
Trực tiếp đưa đi? Ngươi tưởng cứ muốn vào luân hồi là vào được sao, cho dù có, ca cũng không có bản sự kia.
Trần Hạo chân thành nói:
- Không phải tôi không giúp, phải biết, không tiếp nhận Luân Hồi dẫn độ, vậy đã chứng minh trong lòng có nguyện vọng chưa hết, nếu không làm xong nguyện vọng kia, vậy không thể vào luân hồi được.
Còn có chuyện này nữa á?
Mao Quyền trợn tròn mắt, vội vàng nhìn Hùng Lệ Lệ nói:
- Em gái, em suy nghĩ thật kỹ xem, còn có nguyện vọng gì em muốn hoàn thành không?
Minh Lâm - Lục Đạo - TruyenYY.com