Chương 20: Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt

Thơm Quá

Phiên bản dịch 5003 chữ

Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó đến.

“Cha cháu không phải chuẩn bị đến chỗ trường học bọn cháu mở cửa hàng mới sao? Ngành cháu học cái gì mà phá quang điện thông tin vừa nghe đã biết không tìm được việc rồi, về sau đi kế thừa cửa hàng của cha cháu đi, đem ẩm thực Giang gia chúng ta phát dương quang đại.” lão đồng chí Giang Vệ Quốc cùng Giang Kiến Khang không hổ là hai cha con, giỏi nhất là nằm mơ.

“Từ hôm nay trở đi, cháu đi theo ông học nấu ăn!”

“Hả?!” Giang Phong phảng phất như nhìn thấy chính mình của mấy năm trước ngày nào cũng thái đồ ăn cho heo, “Ông nội, ngày thường cháu còn phải lên lớp mà!”

“Nghỉ đông và nghỉ hè! Sau khi tốt nghiệp đại học luyện thêm mười mấy năm nữa là được, người ta vẫn nói cần cù bù thông minh còn gì, thân thể ông nội cháu còn khỏe mạnh chán, có dạy cháu thêm mười mấy năm nữa cũng không thành vấn đề!” Giang Vệ Quốc chí khí tràn đầy.

Giang Phong:……

Ông nội tốt, Ông nội không thành vấn đề, ông nội nói gì cũng đúng.

Câu nói kia nói thế nào nhỉ, trưởng bối luôn thích đem giấc mơ chưa hoàn thành của mình áp đặt lên người đứa trẻ.

Lý tưởng trọng chấn ẩm thực Giang gia vĩ đại như vậy, vẫn nên giao cho con trai tương lai của mình tới thực hiện đi!

Nhãi con à, cha xem trọng con đó!

Cụ ông Giang Vệ Quốc vừa đến, toàn bộ Giang gia đều oanh động.

Giang Kiến Khang cửa hàng cũng không thèm mở, nhận được chỉ thị của Giang Vệ Quốc liền đi chợ nông sản mua đồ ăn, bác hai Giang Kiến Đảng và bác gái Lý Minh Lị cũng nghe tin mà đến, ngay cả anh họ của Giang Phong là Giang Thủ Thừa ( con trai bác hai ) cũng ngay lập tức mua vé tàu cao tốc gấp gáp trở về.

Lúc ăn cơm trưa, cửa phòng bếp Giang gia vây quanh bốn vị cao to mập mạp nghe mùi chảy nước miếng.

“Em ba à, vẫn là em có phúc khí đó!” Giang Kiến Đảng cảm thán nói.

“Em cũng không nghĩ tới tiểu Phong còn có thể có cái tạo hóa này đâu.” Giang Kiến Khang cảm thán nói, “Tối hôm qua em vừa mới cảm thấy đứa nhỏ tiểu Phong này còn có chút thiên phú nấu ăn, hôm nay cha đã đến luôn rồi.”

“Tay nghề của cha chúng ta lại tiến bộ hơn rồi.” Giang Kiến Đảng ngửi mùi thôi liền nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc khi còn nhỏ có thể suốt ngày được ăn đồ ăn ông cụ làm, “Cái nồi thịt lợn kho này so với hồi tết năm ngoái còn thơm hơn nhiều.”

“Còn không mau vào hỗ trợ, hai thằng nhãi ranh các con muốn cha mệt chết sao?” Giang Vệ Quốc nhìn hai đứa con trai trù nghệ còn chẳng bằng mình liền giận sôi máu, “Thời kỳ của ông cố các con, cải trắng đều có thể xào ra hương vị thần tiên đấy!”

Giang Kiến Khang cùng Giang Kiến Đảng vội vàng tiến vào phòng bếp xắt rau xắt rau rửa rau rửa rau, đem phòng bếp vốn dĩ rất rộng lấp đến kín mít.

12 giờ, trên bàn sắc hương vị đều đầy đủ, tám món một canh bày đầy bàn.

Giang Phong ngồi giữa năm thân hình mập mạp vây quanh cảm giác mình và Giang gia không hợp nhau rồi.

Không sai.

Chính là cảm giác khi ăn tết!

Thịt viên tứ hỉ, dạ dày chín khúc, thịt chiên xù, khoai tây sợi trộn dấm, thịt hũ, thịt chiên ngập dầu, nhất phẩm đậu phụ, rau muống xào, còn có cả một bát canh thịt bò Tây hồ, dù là ăn tết cũng không có phúc lợi này đâu!

Vương Tú Liên và Lý Minh Lị gả đến Giang gia đã nhiều năm như vậy nhưng cùng chưa từng gặp qua thế trận này bao giờ.

“Ăn cơm đi, thất thần cái gì?” Giang Vệ Quốc nhìn bọn họ một đám chưa hiểu việc đời đã thấy bực.

“Ăn cơm, ăn cơm!” cả nhà liên tục phụ họa.

“Đúng rồi, tiểu Phong, con sang gọi Tú Tú và chú Trần qua đây ăn cùng đi.” Giang Kiến Khang đột nhiên nhớ tới, quay đầu giải thích với Giang Vệ Quốc, “Bọn họ là hàng xóm cũ của nhà chúng ta, Trần Đốc Tụ chắc là cha vẫn còn nhớ rõ đúng không?”

Giang Vệ Quốc gật gật đầu: “Tiểu tử kia khi còn nhỏ thường hay tới nhà chúng ta cọ đồ ăn ăn.”

Giang Phong đi sang nhà bên, Trần Đốc Tụ vừa hay cũng đang ở nhà.

“Chú Trần, ông nội cháu làm một bàn đồ ăn, cha cháu bảo cháu sang mời mọi người qua cùng nhau ăn.” Giang Phong nói.

“Bác Giang tới hả?” Trần Đốc Tụ đột nhiên hưng phấn hẳn, bước nhanh ra ngoài cửa, y như là bà lão vội vàng đi siêu thị tranh hàng giảm giá vậy, “Tú Tú, mau sang nhà chú Giang con nào, chậm là không có mà ăn đâu!”

Giang Phong nhìn thấy trên bàn để hai cái chén không đã rửa sạch sẽ, có chút nghi hoặc nhìn Trần Tú Tú: “Em không nói với chú Trần là cháo sáng nay do ông nội anh làm à?”

Trần Tú Tú:……

Hơi quay đầu đi không nhìn Giang Phong: “Em quên mất.”

Giang Phong và Trần Tú Tú vừa mới vào cửa, còn chưa đi đến bên bàn đã nghe thấy ông cụ nói: “Tiểu Phong à, bạn gái cháu hơi gầy đấy!”

“Cháu nhìn bác gái hai của cháu xem, tìm vợ là phải tìm người có phúc khí như vậy chứ!”

Lý Minh Lị tự hào địa vị được nâng lên.

Luận về thể trọng trọng tải, Vương Tú Liên so với Lý Minh Lị vẫn còn hơi kém hơn một chút.

“Đúng đúng đúng, Bác Giang nói chỉ có chuẩn.” Trần Đốc Tụ đối với món thịt hũ ăn đến là vui vẻ cực kỳ, “Tú Tú à, con gái phải có da có thịt mới đẹp chứ, tới tới tới, mau ăn thịt đi.”

Trên bàn đã có thêm hai bộ chén đũa.

Trần Tú Tú nhìn một bàn thịnh soạn, chỉ cảm thấy nước miếng của mình đang trào ra rất nhanh.

Ôi thơm……

Thơm quá!

Bạn đang đọc Hệ Thống Trò Chơi Sinh Hoạt của Đốn đốn đốn đốn đốn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9mth ago

  • Lượt đọc

    5

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!