Sau khi cơm no rượu say, mọi người đều là vẻ mặt thỏa mãn mà vuốt bụng nửa nằm trên ghế, ngay cả Trần Tú Tú cũng không ngoại lệ.
Trên bàn tám món mặn một món canh bị càn quét đến sạch sẽ, ngay cả nước canh cũng không thừa một giọt, đĩa đồ ăn sạch sẽ như kiểu bị người liếm qua vậy.
Nếu không phải sợ ông cụ tức giận, Giang Kiến Khang và Giang Kiến Đảng cũng không ngại liếm đĩa luôn đâu.
Mấy năm nay theo tuổi tác ngày càng lớn của Giang Vệ Quốc, thân thể tuy vẫn khỏe mạnh như trước nhưng thể lực lại không bằng, đã lâu rồi cả một bàn đồ ăn phong phú như vậy dù là ăn tết cũng không thấy được.
Giang Kiến Đảng nhìn đĩa thức ăn trống trơn trên bàn, lại ngẫm lại con mình không có được nửa phần thiên phú trù nghệ, đúng là đứa không nên thân chỉ biết ăn thôi mà, tức khắc cảm thấy hận sắt không thành thép.
Giang Thủ Thừa thi đậu đại học y khoa đế đô đang trên tàu cao tốc trở về hắt xì một cái, xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ tàu cao tốc này mở điều hòa hơi lạnh thì phải.
“Về sau Kiến Đảng mỗi ngày buổi sáng đi chợ sớm mua đồ ăn, nhớ mua đồ tươi mới, thuần thiên nhiên, đừng đem những những thứ mà thêm thuốc hóa học, thuốc kích thích đặt tới trước mặt cha.” Sau khi Trần Đốc Tụ và Trần Tú Tú về rồi, Giang Vệ Quốc bắt đầu giao nhiệm vụ mỗi ngày cho từng người.
Giang Kiến Đảng liên tục gật đầu, chất lượng của nguyên liệu nấu ăn ảnh hưởng trực tiếp tới hương vị của thành phẩm.
“Tiểu Phong mỗi ngày sẽ đi theo ông học nấu ăn, học cho xong kỹ thuật điều chỉnh lửa, kiến thức cơ bản đều không có thì về sau làm sao có thể kế thừa được tiệm cơm của cha cháu chứ, cái thứ cháu nấu sáng nay là cái khỉ gì vậy.” Giang Vệ Quốc hiển nhiên là rất không vừa lòng với nồi cháo sáng nay Giang Phong nấu, “Khi còn nhỏ học nấu ăn, mới vừa luyện xong đao công đã chạy rồi, nói cái gì mà học tập quan trọng. Quan trọng cái rắm! Học tập quan trọng, học cái cái gì quang điện thông tin chuyên nghiệp thì có thể làm gì? Còn không có tiền đồ bằng làm đầu bếp.”
“Năm đó ông cố nội của cháu ở Thái Phong Lâu đảm nhiệm đầu bếp chính, nhiều quan to hiển quý như vậy vung tiền như rác cũng không cầu được một bữa cơm đâu.” Ông cụ hiển nhiên là đói với việc Giang Phong lấy học tập làm lý do không đi học nấu ăn vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Giang Phong:……
Hắn năm đó đó thật sự là thích học tập mà!
Không học tập thì phải đi đấm bao cát, thái khoai tây, xắt dưa leo, xắt đậu hủ, xắt tới mức tay trầy xước thì bôi thuốc rồi lấy băng gạc bao lại còn phải tiếp tục xắt, ông nói xem cháu có nên yêu thích học tập hơn không?
“Cha, Con thì sao?” Giang Kiến Khang mắt trông mong chờ thân cha giao nhiệm vụ cho mình.
“Con không thèm buôn bán nữa à?” Giang Vệ Quốc ngó Giang Kiến Khang một cái.
“Đúng vậy, ông định không bán hàng à?” đồng chí Vương Tú Liên phụ họa nói, còn nhân tiện trừng mắt nhìn Giang Kiến Khang một cái, ngay sau đó triển khai gương mặt tươi cười với ông cụ Giang Vệ Quốc, “Cha, con có thể giúp đỡ rửa rau, ngày nào con cũng rửa, rửa rất sạch sẽ đó.”
Ở nhà rửa rau là có thể ăn được đồ ăn mới ra nồi do ông cụ nấu, cái này cực kỳ là kiếm lời.
Giang Kiến Khang:……
Ông cụ khẽ gật đầu, xem như đồng ý.
Ông cụ vừa đứng dậy, Vương Tú Liên cùng Lý Minh Lị gần như đồng thời bắt đầu thu dọn chén đũa, trăm miệng một lời: “Ta rửa chén!”
Đối với loại việc nhỏ nhặt này ông cụ chưa bao giờ để ý, đi đến phòng bếp đem cái thớt gỗ cùng dao phay lấy ra, từ trong cái túi khoai tây củ cải lớn mà Giang Kiến Khang mua lấy ra mấy củ, đặt trước mặt Giang Phong.
“Gọt khoai tây rồi cắt khối, củ cải cắt miếng, để ông nhìn xem đao công của cháu có bị bỏ bê hay không.” Giang Vệ Quốc nói.
Đao công của Giang Phong, tất nhiên là đã bỏ bê rồi.
Trong tiếng quát lớn của ông cụ Giang Vệ Quốc, Giang Phong gần như đã quay trở về thời niên thiếu khi làm bạn mỗi ngày với khoai tây, củ cải, dưa chuột.
Buổi tối, Giang Vệ Quốc chọn mấy miếng khoai tây, mấy lát củ cải miễn cưỡng còn có thể nhìn được xào mấy đĩa đồ ăn nhỏ, còn lại toàn bộ đưa đến trong tiệm để Giang Kiến Khang xào bán cho khách ăn.