Cửa hàng mới trang hoàng và sắp xếp đều tuyệt với trên cả tưởng tượng của Giang Kiến Khang, vốn dĩ trong lòng ông còn có chút thấp thỏm tức khắc ý chí chiến đấu đã sục sôi mà bỏ lại con trai, lôi kéo đồng chí Vương Tú Liên đi chợ nông sản phụ cận tìm hiểu tình hình.
Cửa hàng nhà mình lớn vậy cơ mà, nguồn cung nguyên liệu cũng phải chọn lựa cho kỹ càng.
Bị cha mẹ thân yêu bỏ lại Giang Phong cũng tập mãi thành thói quen rồi nên cùng với Vương Hạo đi về ký túc xá trước.
“Phong ca, em vừa mới nhìn thấy trên thực đơn ở lầu một có một món canh tên là Liễu diệp yến, đó là món gì vậy?” Vương Hạo tò mò hỏi.
“Cái đó cha tôi chỉ treo lên thế thôi chứ căn bản ông ấy không biết làm đâu.” Giang Phong nói, thấy Vương Hạo có chút ngây người, liền giải thích cho hắn, “Món ăn kia chủ đạo là tổ yến trắng, cha tôi chỉ biết lý thuyết suông chứ trên thực tế chưa từng tự làm bao giờ, nhưng mà hồi đi theo ông nội tôi làm đầu bếp chính ở nhà hàng quốc doanh đã từng làm.”
Vương Hạo bừng tỉnh: “Khó trách tay nghề nấu ăn của anh tốt như vậy, hóa ra là gia truyền mà.”
Lúc đi ngang qua siêu thị bên cạnh trường học, Giang Phong đột nhiên dừng bước.
“Cậu có muốn ăn dưa chuột thái lát không?”
Trong túi hắn đang có ớt đỏ với sa tế.
Vương Hạo cũng có tiếng là thích ăn, nấu cho cậu ta ăn giá trị kinh nghiệm đạt được nhất định sẽ rất nhiều. Nếu chờ đến tối nay cậu ta nếm qua qua tay nghề của đồng chí Giang Kiến Khang thì sau này lúc nấu ăn cho cậu ta sẽ không dễ lừa gạt như vậy được nữa.
Vương Hạo đương nhiên biết dưa chuột thái lát: “Phong ca anh còn có món này nữa hả? Đi đi đi, siêu thị kiểu gì cũng có dưa chuột, chờ anh làm xong em sẽ phát lên vòng bạn bè, cho thèm chết mấy thằng nhãi phòng bên đi.”
Giang Phong ánh mắt sáng lên: “Bọn họ đều đã đến trường rồi à?”
“Đều là tới trước để đón tân sinh viên mà, đám gia súc kia đã tới đủ cả, Phong ca, hôm nay em sẽ canh cửa cẩn thận, lần trước cơm sườn bị bọn họ ngửi thấy được mò đến ăn một miếng cũng không thèm phần em.” Vương Hạo cười hì hì nói.
“Không có việc gì đâu, lại làm thêm mấy quả nữa thôi mà, cậu đi hỏi xem bọn họ có muốn ăn luôn không.” Giang Phong đương nhiên là không từ chối rồi, những người này trong mắt hắn đều là điểm kinh nghiệm sáng bóng đó!
Nếu Giang Phong đã nói như vậy, Vương Hạo liền lấy di động ra ở trong nhóm WeChat hỏi mọi người, quả nhiên đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của chúng nam sinh trong ký túc.
Giang Phong mua mười quả dưa chuột.
Siêu thị trong trường dưa chuột cũng không quá tươi mới, vừa nhìn đã biết là chín ép. Chất lượng cũng không tốt, hắn liền lười phải chọn, lấy ra mười quả bộ dáng còn nguyên vẹn, bỏ vào túi rồi ra quầy thu ngân tính tiền.
Thấy hắn mua mười quả dưa chuột, bác gái tính tiền còn cố ý nhìn hắn thêm vài lần.
“Đừng mua rau dưa trong trường, đều là dùng chất kích thích trồng ra đấy.” Có thể do Giang Phong lớn lên cũng không đến nỗi nào, bác gái lắm miệng nhắc nhở một câu, “Phía sau chợ đầu mối có một cái chợ nhỏ, trong đó có rất nhiều rau dưa do tự họ trồng được, không dùng phân bón hóa học, cũng rất tươi mới.”
“Cảm ơn dì ạ.” Giang Phong ngọt giọng cảm ơn, lấy ra di động thông báo tin tức này cho đồng chí Giang Kiến Khang.
Vương Hạo ở cửa siêu thị chờ Giang Phong, thấy hắn xách ra cả một túi lớn dưa chuột, cả kinh, hỏi: “Phong ca, em nhớ là trong ký túc xá chúng ta hình như không có dao phay ấy?”
Trong ký túc xá chỉ có một con dao gọt hoa quả khá sắc, đây cũng là nguyên nhân ngày thường Giang Phong không muốn nấu cơm trong ký túc xá. Thái miếng thịt phải lấy dao gọt hoa quả ra niết đến nửa ngày, tốn công lắm.
“Dao gọt hoa quả cũng được.” Giang Phong nói.
Dưa chuột thái lát phải dựa vào đao công, phối liệu chỉ là bước tiếp theo, mỗi nhà có một khẩu vị khác nhau nhưng tóm lại là cũng tương tự cả.
Còn về đao công.
Có nền tảng đao công như thế, Giang Phong 5 năm tiểu học đã bắt đầu có thể cắt ra một đĩa dưa chuột thái lát hoàn chỉnh rồi.
Ký túc xá ở lầu 5, chờ đến khi Giang Phong cõng một bịch gia vị, xách theo một túi dưa leo đi lên lầu 5 thiếu chút nữa đã cho rằng mình đi nhầm ký túc xá.
Từ đằng sau cầu thang đến phòng 501 vây đầy người, cao thấp mập ốm, quét ngang một cái thôi cũng thấy ít nhất có mười mấy người.
Không biết còn tưởng là vây quanh nơi này kéo bè kéo lũ đi đánh nhau đấy.
“Úi Đm, tôi mới nói có một câu mà các cậu đã tới đông đủ cả rồi cơ đấy.” Vương Hạo thấy tình cảnh này không nhịn được phun lời vàng ý ngọc.
Bên trong có bạn cùng lớp của Giang Phong, cũng có người cùng khoa, còn có người thường xuyên lui tới phòng 501 để mua đồ ở quầy bán quà vặt của Vương Hạo.
“Nhà Phong ca khai trương cửa hàng mới chúng ta tới cổ động mà!” Bạn cùng lớp Lý Kiện đùa giỡn nói.
“Cửa hàng nhà tôi ngày kia khai trương, cả nhà nhớ phải tới ủng hộ đó.” Giang Phong cười nói, Vương Hạo mở cửa đi vào ký túc xá.