Dao gọt hoa quả đã ở trên bàn Giang Phong, Giang Phong đi ra ban công rửa dưa leo và dao gọt hoa quả, Vương Hạo nhanh nhẹn bắt đầu lau chùi cái bàn. Thớt nhựa ở học kỳ trước đã hỏng rồi, cũng chưa mua cái mới, muốn thái dưa chuột cũng chỉ có thể thái ở trên bàn.
Rửa dưa chuột xong, Giang Phong cầm lấy dao, thuần thục nghiêng dao lia một đường trước, lại thẳng dao cắt, động tác thành thạo đến mức phảng phất như không phải đang dùng dao gọt hoa quả mà là dùng đao thần kỳ như trong truyện Tiểu đầu bếp cung đình ấy.
Đứng ở cửa vài vị đến ủng hộ đôi mắt đều phải nhìn chằm chằm.
Giang Phong có trù nghệ tốt, cũng chỉ là so với nam sinh đại học A này mà thôi.
Ở thành phố A tìm một tiệm cơm lớn một chút, đầu bếp tay nghề so với Giang Phong tốt hơn có mà quơ được cả đống.
Những người này đều có quan hệ không tồi với Giang Phong, lại nhìn vòng bạn bè của Vương Hạo nên cho rằng nhà Giang Phong vì mở cửa hàng đã nợ nần tới mức cuộc sống gian nan vất vả, cho nên liền đến ủng hộ Giang Phong.
Bọn họ đã thương lượng xong rồi, mỗi người ăn vài miếng dưa leo, lấy cớ trả tiền đồ ăn mà mỗi người đưa ra năm đồng mười đồng gì đó, đỡ cho Giang Phong mới vừa khai giảng đã sống trong túng quẫn. Dưa chuột thái lát căn bản không phải trọng điểm, ủng hộ mới là trọng điểm.
Nhưng mà hiện tại vài người ở cửa đều không tự chủ được mà nhìn chằm chằm dao gọt hoa quả trên tay Giang Phong.
Xoát xoát xoát xoát.
Động tác cực nhanh y như trên phim.
Phòng 501 bởi vì thường xuyên nhúng lẩu mùa đông, gia vị rồi mâm đĩa gì đó đều phải đầy đủ hết. Giang Phong lấy ra hai cái đĩa đem dưa chuột cắt xong xếp thành vòng tròn, sau đó cho vào muối, dầu mè, đường trắng, lại từ trong bọc mình mang tới lấy ra dấm mà ông cụ nhà mình tự nuôi, ớt đỏ phơi khô cùng với sa tế.
Ông cụ thời trẻ đã từng học nuôi dấm cùng sư phụ, trong mắt ông cụ trên thị trường hiện tại bán đồ công nghiệp đa số đều không có linh hồn.
Bình sa tế và dấm vừa mở ra, mùi hương liền bay đầy phòng.
“Mấy cậu thích ăn chua hay là cay?” Giang Phong hỏi mấy người trước cửa.
“Cay cay!”
“Chua, chua ngon hơn!”
“Đều được, đều được.”
Bốn người trả lời ba loại, lúc này bọn họ làm gì còn nghĩ được mình là tới ủng hộ đâu, trong mắt chỉ có hai đĩa dưa leo kia.
Giang Phong liền cho một đĩa nhiều ớt đỏ hơn, một đĩa theo tỷ lệ bình thường.
Mười quả dưa chuột, thoạt nhìn thì rất nhiều, chia cho mười mấy người thì cũng không được bao nhiêu.
Vương Hạo ỷ vào gần quan được ban lộc, mưu toan độc chiếm một quả, bị mọi người nghiêm khắc lên án công khai cướp đi ba phần tư.
Cụ ông làm sa tế có tác dụng chậm, vài bạn học không thể ăn cay bị cay đến nỗi nước mắt lưng tròng nhưng vẫn chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu đoạt đồ ăn.
Cửa phòng 501 bay đầy mùi vị chua cay.
Vốn còn có người muốn khách sáo khen hương vị dưa leo một chút, kết quả là những người có ý tưởng này bây giờ mắt chỉ có hai đĩa dưa leo đầy ớt đỏ và dấm.
Bạn học ở lầu sáu xuống dưới đổ rác thấy lầu 5 vây quanh nhiều người như vậy, trong không khí còn tràn ngập hương vị chua cay kích thích tuyến nước miếng như vậy, tò mò hỏi một câu: “Mấy cậu vây quanh ở đây ăn cái gì đấy?”
“Không có ăn, có ăn cái gì đâu, bị đổ dấm nên chúng tôi hỗ trợ dọn dẹp ấy mà.” Mọi người trăm miệng một lời, nếu mà lại thêm một người nữa chia đồ ăn thì còn được bao nhiêu chứ.
Mười quả dưa chuột thái lát, bị mọi người giống như sói đói chụp mồi nhanh chóng sạch sẽ sáng loáng.
Trong lúc đó Giang Phong đang nghe
“Đinh, đạt được 111 giá trị kinh nghiệm.”
“Đinh, đạt được 167 giá trị kinh nghiệm.”
“Đinh, đạt được 109 giá trị kinh nghiệm.”
Tâm tình quả thực không thể dùng mỗi từ mỹ diệu để hình dung.
Chia nhau ăn hết rồi, mọi người bắt đầu nhiệt tình tranh nhau rửa đĩa.
“Ai nha!” Một đàn em khóa dưới cùng khoa với Giang Phong đột nhiên vỗ đùi đánh đét, bộ dáng bừng tỉnh, “Phong ca, tiền dưa chuột thái lát này suýt thì em quên trả, em quét mã QR ở đầu giường Hạo ca chuyển cho Hạo ca trước nhé, Hạo ca nhớ rõ phải đưa cho Phong ca đó!”
“Ai nha, sao mình cũng quên mất nhở!”
“Ai nha, trí nhớ của tôi, Hạo tử, tôi cũng đưa tiền cho cậu.”
Mọi người sôi nổi làm bộ đột nhiên nhớ ra, kỹ thuật diễn phải nói là vụng về đến mức làm Giang Phong đều ngại phải vạch trần bọn họ.
Mấu chốt nhất chính là mọi người đều quét mã xong thì chạy, quá mức cố tình.
Vương Hạo nhìn di động liên tiếp ting ting thông báo hơi ngây cả ra.
“Bọn họ từ khi nào đi ăn trực còn đưa tiền thế?”
Giang Phong cười cười, bắt đầu thu dọn gia vị: “Còn không phải mỗi ngày cậu ở vòng bạn bè chột dạ tuyên truyền quảng cáo giả dối sao, chắc là bọn họ đều cho rằng tôi sắp nghèo đến cơm cũng không có mà ăn rồi.”
Vương Hạo:……
“Thế, tiền này làm sao bây giờ?”
“Cứ thu trước đi, chờ khi nào bọn họ đến cửa hàng nhà tôi ăn cơm thì trừ đi.” Giang Phong nói.
Thu dọn đồ đạc một chút, Giang Phong đặc biệt nhặt ra gia vị bỏ vào túi chuẩn bị buổi tối cầm qua cửa hàng.
Vương Hạo vẫn còn dư vị của bàn dưa chuột thái lát vừa rồi kia, hỏi: “Phong ca, tay nghề của cha anh so với đĩa dưa leo kia thì thế nào?”
Giang Phong nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Mới vừa rồi đĩa dưa leo kia ăn ngon là bởi vì dùng dấm và sa tế do ông nội tôi tự làm, đại khái chính là trình độ thường ngày của cha tôi đó.”
“Tối nay cha tôi làm khẳng định đều là món ngon sở trường của ông ấy, trình độ tuyệt đối cao hơn đĩa dưa chuột kia nhiều.”
“Ực.”
Vương Hạo không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.