Vương Hạo tính tính số tiền mọi người chuyển, ước chừng hơn bốn trăm tệ. Để tiện cho Giang Phong ghi sổ về sau còn trừ tiền đồ ăn cho bọn họ, Vương Hạo còn tự mình cầm bút ghi chép mỗi người cho bao nhiêu tiền, có thể nói là vô cùng tri kỷ.
“Đinh, trò chơi hoàn thành cập nhật.”
Giang Phong xoay người vào WC.
Người chơi tên họ: Giang Phong
Cấp bậc: 5 ( 0/1000 ) 【 Có thể chuyển vào: Có / Không 】
Giá trị kinh nghiệm còn lại: 4115
Kỹ năng: Giám định ( trung cấp ): Ngươi có thể đạt được phần lớn thông tin.
Nấu cháo ( trung cấp ): Ngươi chỉ có thể nắm giữ một ít tỷ lệ nguyên liệu chính xác cùng độ lửa cơ bản.
Đao công ( cao cấp ): Ngươi đao công đã vượt qua tuyệt đại đa số đầu bếp. ( mức độ thuần thục: 0/100000 )
Độ lửa ( sơ cấp ): Ngươi chỉ có thể khống chế độ lửa căn bản. ( mức độ thuần thục: 0/1000 )
Gia vị ( sơ cấp ): Ngươi chỉ có thể không độc chết người. ( mức độ thuần thục 0/1000 )
Nói dối ( trung cấp ): Ngươi đã có thể nói dối mà không đỏ mặt. ( mức độ thuần thục: 0/10000 )
Toán học ( sơ cấp ): Trình độ chỉ tương đương với sinh viên năm nhất bình thường. ( mức độ thuần thục: 0/1000 )
Vật lý ( sơ cấp ): Trình độ không khác gì học sinh cao trung. ( mức độ thuần thục 0/1000 )
Tiếng Anh ( trung cấp ): Chẳng qua chỉ là trình độ một sinh viên nên có thôi. ( mức độ thuần thục 0/10000 )
Thẩm đồ ăn ( sơ cấp ): Trâu nhai mẫu đơn, phung phí của trời. ( không thể thăng cấp )
Ghi Chú:
Mời tự mình khám phá kỹ năng.
Giá trị kinh nghiệm có thể chuyển hóa thành mức độ thuần thục, tỉ lệ là 1:1.
Nhiệm vụ chính:
1.【Cửa hàng nhỏ tiến công】 làm cho mức độ nổi tiếng của quán cơm Kiện Khang ở Đại học A đạt tới 100. Tiến độ nhiệm vụ (0/100)
Gợi ý nhiệm vụ: Danh tiếng là chìa khóa để phát triển một nhà hàng mới, mức độ nổi tiếng đạt được giới hạn trong giáo sư và sinh viên đại học A.
Phần thưởng nhiệm vụ: Không biết
Nhiệm vụ phụ: Có
【 Tâm nguyện của mẹ 】 Vương Tú Liên vẫn luôn hy vọng mình có thể có một cô con dâu dáng người thon thả lại dịu dàng khéo hiểu lòng người, người chơi hãy hoàn thành tâm nguyện của mẹ, tìm được một cô bạn gái dịu dàng khéo hiểu lòng người dáng người lại thon thả, mảnh mai. 【 lựa chọn: Có / Không 】
Nhiệm vụ ẩn: ( Có thể kích phát dưới tình huống đặc thù )
【 truyền đạo thụ nghiệp 】: phiền não lớn nhất đời này của Giang Vệ Quốc chính là sinh năm đứa ăn hại không thể kế thừa tay nghề của ông cụ, năm đứa ăn hại lại sinh thêm bốn đứa ăn hại nhỏ. Làm ra một món ăn có thể được Giang Vệ Quốc phê duyệt, tiến độ nhiệm vụ ( 0/1 )
Gợi ý nhiệm vụ: Giang Vệ Quốc sắp bước vào tuổi nghỉ hưu, bức thiết yêu cầu có một truyền nhân có thể làm cho đồ ăn Giang gia phát dương quang đại, người chơi có thể thỉnh giáo Giang Vệ Quốc, thông qua chỉ đạo của ông ấy để hoàn thành nhiệm vụ.
Nhiệm vụ khen thưởng: Không biết
Thành tựu: không
Danh hiệu: Không
Đạo cụ: Không
Đánh giá: Một tân thủ thiếu kinh nghiệm
Giang phong: . . . . . .
Ta biết ta là cái học tra rồi không cần ngươi nhắc nhở: )
Thời điểm Giang Phong từ WC đi ra sắc mặt có chút không tốt.
“Phong ca, anh làm sao vậy?” Vương Hạo lắm miệng hỏi một câu.
“Táo bón.”
……
Muộn chút nữa, sau khi Giang Phong nhận được điện thoại của đồng chí Giang Kiến Khang, cầm gia vị đã thu thập xong cùng Vương Hạo đi ra cửa hàng.
Mấy người nhà chú bác đều đã tới rồi, cửa tiệm đang mở, bảng hiệu thì vẫn chưa treo lên, Giang Phong đi vào phòng bếp đem gia vị đến trước, sau đó mới dẫn Vương Hạo lên lầu hai.
Vương Hạo vừa mới bước vào lầu hai đã bị đứng hình.
Cả phòng toàn tráng hán, bất kể nam nữ già trẻ, hình thể đều thống nhất như thế, đều là tràn đầy dữ tợn, vẻ mặt hung hãn, ngay cả hai chị em sinh đôi thoạt nhìn mới chỉ là học sinh trung học kia, bằng vào dáng người mượt mà cũng có thể nhìn ra tương lai có thể làm bá chủ một phương rồi.
Vương Hạo nghi ngờ mình vào nhầm buổi tiệc liên hoan của các đại ca xã hội đen.
“Phong…… Phong ca, tổ truyền nhà anh là đô vật à?” Vương Hạo khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng.
“Tổ truyền là đầu bếp.” Giang Phong dẫn Vương Hạo ngồi xuống bàn ăn, người lớn một bàn, trẻ con một bàn, phân phối thật sự hợp lý.
Đồ ăn đã lên mâm, vẫn còn đang bốc hơi nóng nghi ngút.
Vương Hạo vừa mới ngồi xuống, không biết Giang Tuyển Liên hay là Giang Tuyển Thanh quay đầu cười cười với hắn, hai đứa em gái họ sinh đôi này của Giang Phong béo đến giống nhau như đúc, làm cho Giang Phong không thường xuyên tiếp xúc với hai đứa cũng không phân biệt được đứa nào với đứa nào.
“Thịt viên tứ hỉ, thịt viên đầu sư tử, giò heo Đông Pha, cá chép chua ngọt, địa tam tiên, gà Cung Bảo, bao tử cửu chuyển, củ từ phủ sợi đường, canh đầu cá đậu hủ.” Giang Phong chỉ vào đồ ăn, giới thiệu cho Vương Hạo tất cả các món, nhìn lướt qua ghi chú, hữu nghị nhắc nhở nói, “Canh đầu cá đậu hủ tôi khuyên cậu không cần uống, cha tôi không am hiểu món này lắm.”
【 một tô canh đầu cá đậu hủ ít muối nhiều dầu, không đúng độ lửa 】
Có khả năng vào lúc nấu canh đồng chí Giang Kiến Khang trộm làm việc riêng rồi.
Ngay từ đầu lúc Vương Hạo cùng Giang Phong đi lên vẫn luôn nhìn đông nhìn tây mà không chú ý, hiện tại ngồi xuống, nghe hắn giới thiệu như vậy liền cảm thấy nước miếng trong miệng mình đã ứa cả ra rồi.
Mùi thơm của thịt nhè nhẹ khống chế không được mà hướng vào lỗ mũi hắn, Giang Kiến Khang nấu ăn không chú ý nhiều đến cách trình bày, nhìn qua cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng chỉ cần vừa ngửi mùi liền biết là đồ ăn ngon rồi.
Vương Hạo thích ngọt, đũa đầu tiên đã gắp củ từ phủ sợi đường trước.
Nước đường đều đều, củ từ cũng không bở như hấp chín, cắn lên còn có chút sần sật. Bên ngoài trơn mềm xốp giòn, bên trong mềm mại ngọt thanh.
Đôi mắt Vương Hạo tức khắc đã ươn ướt.
“Phong ca, có một người cha như vậy anh thật là quá hạnh phúc.” Vương Hạo vô cùng hâm mộ.
Giang Phong yên lặng gắp cho hắn một đũa gà Cung Bảo: “Đây là món sở trường của cha tôi này.”
Vương Hạo trâu nhai mẫu đơn, củ từ còn chưa kịp xuống bụng đã nhét gà Cung Bảo vào trong miệng, mơ hồ không rõ mà khen: “Ăn ngon, ăn ngon quá!”
Giang Kiến Khang làm gà Cung Bảo không cay ngược lại thiên ngọt nhiều hơn, cũng không biết Vương Hạo đồng thời nhét cả hai món ngọt vào miệng ăn là như thế nào có thể khen ra được hai chữ ăn ngon.
Sở trường tốt nhất của Giang Kiến Khang là gà Cung Bảo, nhưng trên bàn cơm này làm tốt nhất chính là giò heo Đông Pha.
Giang Kiến Khang thích ăn giò heo, Giang Vệ Quốc lại không thích, món giò heo Đông Pha này là năm đó ông ấy tự mình đi tìm đầu bếp làm giò heo của nhà hàng quốc doanh khác để học tập, sau lại trải qua bao nhiêu năm cải tiến cẩn thận lần mò. Kêu là giò heo Đông Pha, nhưng mà không có quan hệ cùng giò heo Đông Pha chân chính.
Giò heo ít nhất được hầm trong bốn tiếng, tương thơm nồng, dùng chiếc đũa nhẹ nhàng chọc một cái da thịt liền chia lìa.
Mềm tan thơm ngọt, béo mà không ngán.
Một bàn món chính siêu trình độ này của Giang Kiến Khang, cũng coi như là hơi chút đền bù tiếc nuối cho mấy vị chú bác không được ăn đồ ăn do cụ ông Giang Vệ Quốc nấu.
Người Giang gia bị tay nghề của lão gia tử nuôi đến mồm kén chọn, đến một bàn đồ ăn như vậy chỉ có thể coi là vừa lòng, cũng không hề kinh diễm.
Giang Kiến Khang phát huy siêu trình độ, cũng vẫn kém trình độ nấu cơm hàng ngày của lão gia tử.
Nhưng Vương Hạo không phải, không có mỗi năm ăn tết đều có thể nếm được tay nghề của lão gia tử làm thước đó, cũng không có giàu có tài chính để mỗi ngày đến nhà hàng ăn, sau khi ăn uống no đủ, thoáng như đi lạc vào tiên cảnh Vương Hạo thiếu chút nữa đã ngay lập tức muốn nhận đồng chí Giang Kiến Khang làm cha nuôi.
“Phong ca, anh đúng là anh ruột của em, sao bác trai không sớm mở rộng cửa hàng đến đại học A chúng ta cơ chứ! Không có tiền chúng ta cũng gom góp vào đi ăn mà!” Vương Hạo nhìn trên bàn sạch sẽ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.
Ăn một bữa cơm như vậy, về sau muốn hắn đối mặt với cơm heo ở căn tin như nào đây.
Nghĩ đến đây, Vương Hạo không nén nổi bi thương, lấy di động ra bắt đầu điên cuồng đánh chữ.
“Cậu làm cái gì đấy?” Giang Phong nhìn thấy Vương Hạo biên tập cả một cái tin nhắn dài như lá sớ, hỏi.
“Viết quảng cáo, để tất cả mọi người tới nếm thử tay nghề của bác trai.”
Giang Phong không nhịn được ghé mắt nhìn.
“Đinh, đạt được 1 điểm mức độ nổi tiếng, tiến độ nhiệm vụ ( 1/100 ).”