Trần Tú Tú lúc trước còn bị nhầm thành em họ của Giang Phong khi cùng hắn và ba ông anh họ ra ngoài chơi cùng nhau, hình dáng lúc này của cô có thể dùng từ thoát thai hoán cốt để hình dung cũng không phải nói quá.
Trên bàn bày bốn đĩa đồ ăn, đều là món sở trường của đồng chí Giang Kiến Khang hết.
Nhìn thấy Giang Phong đi vào, Trần Tú Tú hơi gật gật đầu với hắn, nhưng mặt mày vẫn cau có như thế.
【 một đĩa gà Cung Bảo đầy đủ cả màu sắc và hương vị】
【 một đĩa ớt da hổ được nấu lửa vừa hoàn hảo】
【 một đĩa ruột già chín khúc hơi mặn 】
【 một đĩa ngó sen xào thanh mát sảng khoái 】
Ruột già chín khúc một năm đồng chí Giang Kiến Khang làm không được vài lần, có chút tỳ vết cũng là bình thường.
“Tú Tú, ruột già này chính là Giang thúc con cố ý làm cho con đấy, con mau ăn một miếng đi, một miếng thôi.” Trần Đốc Tụ khuyên nhủ.
“Con không ăn đâu!” Trần Tú Tú hạ giọng, trên mặt tràn ngập không kiên nhẫn, “Con đã nói con đang giảm béo rồi mà cha còn mang con ra cửa hàng của Trần thúc xong lại gọi nhiều món ngon như vậy! Cha cố ý muốn con béo chết đúng không!”
“Con ở nhà mỗi ngày đều uống cháo trắng, còn tập cái gì mà yoga, thân thể con sao chịu được, vốn dĩ đang yên đang lành từ khi đỗ đại học lại bắt đầu ồn ào đòi giảm béo, bây giờ con đã rất gầy rồi, không cần giảm nữa đâu!” Trần Đốc Tụ vẫn ôn tồn khuyên nhủ.
“Trời nóng như vậy ăn không vô dầu mỡ cũng là bình thường.” Mắt thấy cha con chiến tranh chạm vào là nổ ngay, Giang Phong đi ra hoà giải, “Ăn chút ngó sen đi, anh đi vào trộn chút dưa chuột cho em nhé.”
Khi còn nhỏ cơm chiều của Trần Tú Tú đều bắt đầu từ một quả dưa chuột trộn.
Trong tiệm chỉ còn một bàn khách nhân này thôi, Giang Phong cũng không cần tiếp đón gì đó, lập tức đi vào sau bếp, hơi nóng phả vào mặt.
Vương Tú Liên đang rửa rau, ngẩng đầu thấy Giang Phong đã muốn đuổi hắn ra bên ngoài.
“Con vào đây làm gì, trời nóng chảy mỡ, Tú Tú không phải ở bên ngoài sao? Con vừa lúc khuyên nhủ cha con bé chút, cô gái nhỏ ai mà không yêu thích cái đẹp, giảm béo rất bình thường, nào có đạo lý buộc con gái phải ăn cơm. Với cả con nhìn đồ ăn cha con xào kia mà xem, vừa dầu mỡ vừa ngấy, mẹ nhìn còn chả muốn ăn.”
Siêu trình độ phát huy Giang Kiến Khang:……
“Cha cảm thấy bộ dáng trước kia của Tú Tú cũng khá tốt mà, tuy hơi mũm mĩm chút nhưng nhìn khỏe khoắn.” Giang Kiến Khang nhỏ giọng lẩm bẩm, biểu đạt một chút hoài niệm với Trần Tú Tú đã từng mập mạp.
Giang Phong thuần thục từ đống rau dưa mà đồng chí Vương Tú Liên vừa rửa xong rút ra một quả dưa chuột, gọt vỏ, cắt đôi, lại dùng sống dao đập bẹp.
“Con trộn cho cô ấy quả dưa chuột.” Giang Phong giải thích.
Đảo dấm, cho thêm chút sa tế bí chế của Giang Kiến Khang, Giang Phong bưng cái đĩa tối hôm qua đã được hắn rửa đến sạch sẽ sáng bóng đi ra ngoài.
【 một đĩa dưa chuột trộn gọn gàng 】
Đem dưa chuột trộn đặt ở trước mặt Trần Tú Tú, cô vẫn đang giận dỗi với cha, quật cường không chịu cầm đũa lên.
“Con cái đứa nhỏ này, khi còn nhỏ không phải thích ăn nhất là dưa chuột trộn sao?” Thấy Trần Tú Tú vẫn không chịu ăn cái gì, Trần Đốc Tụ có chút nóng nảy.
Trần Tú Tú cúi đầu không nhìn cha.
Hai cha con lại giằng co một lúc lâu, trong tiệm bắt đầu lục tục có khách tới, Giang Phong bắt đầu tiếp đón khách, không ngừng mang danh sách gọi món ra sau bếp.
“Đinh, nhận được 3 điểm kinh nghiệm.” Nghe được âm thanh thông báo, Giang Phong theo bản năng nhìn về phía Trần Tú Tú.
Cô ấy đang ăn dưa chuột trộn.
“Tiểu Phong, phiền con đóng gói chỗ này cho chú.” Trần Đốc Tụ bất đắc dĩ nói.
Giang Phong đi lấy hộp đóng gói, thấy Trần Tú Tú lại gắp một đũa dưa chuột trộn nữa.
“Đinh, nhận được 3 điểm kinh nghiệm.”
Người khác ăn đồ ăn do mình tự làm sẽ đạt được điểm kinh nghiệm.
Giang Phong trong lòng có phán đoán suy luận.
Trần Đốc Tụ có việc rời đi trước, chỉ còn lại có Trần Tú Tú ngồi cạnh Giang Phong đang cùng nhau đem đồ ăn đóng gói vào hộp.
“Không phải em ghét bỏ đồ ăn của Giang thúc thúc là không thể ăn đâu.” Trần Tú Tú buồn buồn nói, “Em chỉ sợ thôi, sợ ăn một miếng rồi sẽ không thể dừng miệng được nữa.”
“Ăn uống điều độ vào, giảm béo như thế không tốt cho thân thể đâu.” Giang Phong nói, “Giục nôn ra thì càng không tốt.”
Trần Tú Tú không nói gì, mang theo hộp đồ ăn đóng gói rời đi.