Phát hiện phương pháp kiếm điểm kinh nghiệm, Giang Phong đối với vị trí bếp chính bắt đầu có chút ngo ngoe rục rịch.
Ngặt nỗi phòng bếp là địa bàn của đồng chí Giang Kiến Khang, ông chính là quân vương sau bếp, những loại nhỏ từ dao nạo, dao chặt xương, dao gọt hoa quả, lớn đến chảo sắt, cái thớt gỗ, bếp ga, đều là thần tử của ông. Giang Phong muốn ở dưới mí mắt ông mưu nghịch khả năng có lẽ bằng không.
Suốt một ngày, Giang Phong mới tìm được một cơ hội đi sau bếp nấu chén canh trứng rong biển. Đây vẫn là tranh thủ lúc đồng chí Giang Kiến Khang bận tối mày tối mặt đấy, bằng không Giang Phong đến nồi cũng không chạm vào nổi.
10 giờ tối, cửa hàng đóng cửa, đồng chí Giang Kiến Khang và Vương Tú Liên thu thập sau bếp, theo thường lệ trước tiên đem Giang Phong đạp về nhà đã.
Trước khi đi, Giang Phong từ sau bếp thó được hai quả dưa leo.
Một đĩa dưa chuột trộn gọn gàng, cái từ dùng để miêu tả này cũng hơi bị bình thường quá nhỉ. Giang Phong cảm thấy, chính mình từ nhỏ đã làm dưa chuột trộn cho Trần Tú Tú, dành tâm sức khổ luyện món này mấy chục năm, đánh giá ít nhất cũng phải là sắc hương vị đều mỹ mãn, độc nhất vô nhị linh tinh gì đó chứ.
Số dưa chuột trộn Trần Tú Tú đã từng ăn đủ để cho cả một vườn gia tộc dưa leo bị diệt tộc.
Về đến nhà, Giang Phong đứng ở trong phòng bếp cẩn thận đánh giá hai quả dưa chuột của đồng chí Vương Tú Liên.
Một béo một gầy, một cao một thấp, mặt ngoài thô ráp, vỏ màu xanh lục trên đó còn có chồng chất vết thương do đồng chí Vương Tú Liên dùng bạo lực rửa sạch.
Dưa chuột trộn…… Nên đập như thế nào nhỉ?
Đã từng đập qua vô số dưa leo, mập ốm cao thấp đều đủ cả Giang Phong lâm vào mê mang.
Dưa chuột trộn còn có thể đập như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, dồn khí đan điền, dùng chân khí do thám một lần vào bên trong để biết cấu tạo quả dưa chuột, sau đó lấy ra dao phay trong truyền thuyết, dùng kỹ năng đặc biệt, ở thời điểm đập xoay tròn sống dao……
Thôi dẹp, hắn không diễn nổi nữa.
Lấy ra dao phay, đem dưa leo để lên cái thớt gỗ, bạch bạch bạch.
Không có mùi hương thanh mát dễ chịu, cũng không có màu sắc mê người, càng không phát sáng lên.
Dưa leo vẫn là dưa leo, chỉ là bị đập nát thôi.
Đảo dấm, thêm chút sa tế, hai đĩa dưa chuột trộn đã hoàn thành.
Dấm là do lão đồng chí Giang Vệ Quốc tự mình nuôi, sa tế là đồng chí Giang Kiến Khang tự mình làm.
【 một phần dưa chuột trộn bình thường không có gì đặc sắc 】
【 một phần dưa chuột trộn quá nhiều dấm 】
Giang Phong:……
Tuy rằng không biết vì sao ở trong nhà cũng có thể nhìn thấy ghi chú, nhưng hai cái ghi chú này hiển nhiên làm người ta rất chi là không thoải mái.
Mười phút sau, Giang Phong bưng đĩa dưa chuột trộn hơi nhiều dấm kia gõ gõ cửa nhà cách vách.
Năm phút trước, thu thập xong sau bếp trở về, đồng chí Vương Tú Liên mãnh liệt khiển trách Giang Phong một chút đã tối rặt ra rồi còn làm ra hành vi lãng phí đồ ăn trộn dưa chuột, con mắt tinh tường ngồi xuống ăn hết đĩa dưa chuột trộn bình thường kia sau đó sai Giang Phong đem cái đĩa còn lại đưa sang cách vách cho Trần Tú Tú ăn.
“Con bé Tú Tú kia không phải thích ăn dưa chuột trộn nhất sao? Khi còn nhỏ con đập dưa leo nát bét như vậy, cho nhiều dấm như vậy con bé đều ăn đến sạch sẽ còn gì!”
Giang Phong hoài nghi bằng cái giọng như cái loa của đồng chí Vương Tú Liên thì Trần Tú Tú ở cách vách đã nghe được rõ ràng.
Vào lúc Trần Tú Tú mở cửa, nhìn thấy Giang Phong bưng một đĩa dưa chuột trộn rõ ràng có chút ngây ngẩn cả người.
“Ăn không?” Những lời này đã từng xuất hiện vô số lần trong những cuộc đối thoại của bọn họ.
“Ăn.” Trần Tú Tú theo bản năng nói.
Trần Đốc Tụ không ở nhà, nhưng mà đây cũng là chuyện ngày thường, từ khi Giang Phong bắt đầu có ký ức thì ông đã đi công tác suốt rồi.
Giang Phong để dưa chuột trộn lên bàn cơm, bên dưới lồng bàn có một chén cháo đã nguội lạnh, không có dưa chua.
Hơn nữa là một chén cháo lớn trông không được đẹp mắt lắm, thoạt nhìn như bột nhão, lại còn hơi cháy.
Giang Phong nhíu nhíu mày, hỏi: “Em không ăn cơm tối à?”
“Em ăn không vào.” Trần Tú Tú vẻ mặt ghét bỏ.
Xem dáng vẻ này của cô, Giang Phong không có nhiều lời, lập tức đi vào phòng bếp.
So với phòng bếp có thể so với phòng bếp khách sạn của Giang gia thì phòng bếp nhà Trần Tú Tú đơn giản hơn rất nhiều. Hai cái dao phay, cái thớt gỗ đều có chút bị ẩm phát nứt, một cái nồi, một lọ muối, một lọ dầu nhỏ, rốt cuộc không tìm nổi gia vị nào khác.