Chương 104: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Phế vật ngay cả xin tha cũng không biết 2

Phiên bản dịch 4984 chữ

Một sáng một tối, thì ra Ngô Hạo Ba và Bạch Khánh Liên là đồng môn?

"Cho nên, hành động ngu xuẩn nhất chính là khiêu khích lung tung ở trước mặt cường giả." Ngô Hạo Ba ngắm nhìn toàn bộ sơn cốc, chậm rãi mở miệng: "Anh hùng, đây chính là cách làm ngu xuẩn nhất."

"Bạch Khánh Liên à, sư đệ ngu dốt của ta, rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì lại chọc giận cường giả lạ mặt tên là Diêm Vương, khiến hắn san thành bình địa sơn cốc này."

"Lẽ nào tạm thời xin tha, cầu tình, làm khó ngươi đến vậy à?"

"Suýt chút nữa thì hại tông môn rồi!"

Ngô Hạo Ba lẩm bẩm, không ngừng lắc đầu ở phía bên này, đám trưởng lão phân điện ở phía bên kia nghe thấy, càng nghe càng thấy có đạo lý.

Cường giả có thực lực như Diêm Vương tất nhiên rất có phong độ.

Ngươi cứ cúi đầu thì tốt biết mấy, phải cần người của khắp Hắc Hồn điện?

Bây giờ thì hay rồi, ngay cả nơi tốt lành cũng không còn nữa.

Đáng tiếc.

Bạch Khánh Liên không nằm trong quan tài, nếu không lão sẽ giận nhảy ra ngoài.

Không phải lão không cầu xin, thật sự là tên súc sinh Tiêu Thiên đó.

Không phải là người!

Đương nhiên, Ngô Hạo Ba cùng với trưởng lão phân điện khác không biết tình hình lúc đó, chỉ có thể nhớ đến tính tình ngang ngược càn rỡ của Bạch Khánh Liên trước đây, đã chọc giận Diêm Vương, gặp phải tai họa.

"Sư đệ Bạch Khánh Liên của ta đã chết, ta nên bước ra ngoài, tạm thời chưởng quản vùng đất Hắc Hồn." Lúc này Ngô Hạo Ba quay đầu nhìn về phía mọi người: "Các phân điện hợp lại làm một, tập hợp đủ nhân thủ."

"Tạm định phân điện của Đông Nam Phong Sa Địa làm tổng điện."

Rất nhiều trưởng lão phân điện nhất tề chắp tay: "Vâng!"

Ngô Hạo Ba chắp hai tay sau lưng, nhìn chữ ở bên trong sơn cốc, hừ nhẹ một tiếng: "Diêm Vương? Đợi người của tông môn đến, ngươi sẽ không cách nào tiếp tục nhảy nhót được nữa."

...

"Hắt xì!" Tiêu Thiên hắt hơi, sau khi học được cách khống chế thân thể, đương nhiên sẽ không xuất hiện tình huống ngượng ngùng như hắt xì đánh vỡ một bức tường.

"Có người nhớ đến ta?" Tiêu Thiên vừa mới tỉnh ngủ thì ngáp một cái, đứng dậy khỏi ghế nằm.

"Tỉnh rồi à?" Bên cạnh truyền đến một giọng nói.

Tiêu Thiên nhìn Tử Nhược Yên ở bàn đối diện, cười với nàng: "Bệ hạ, ngủ trưa ở đây đúng là thích hợp không gì bằng."

"Nếu như cảm thấy ngủ ở đây thoải mái thì thường xuyên đến là được." Tử Nhược Yên cúi đầu, vừa tiếp tục phê duyệt tấu chương, vừa mở miệng.

Tiêu Thiên cười không ngừng: "Được!"

Cung nữ hầu hạ bên cạnh lần nữa cúi đầu xuống.

Bệ hạ, người quá chiều Thân Vương rồi!

Ghế nằm của Tiêu Thiên được tạo thành từ linh thạch đặc chế, ôn nhuận thoải mái, ngủ là thích hợp nhất.

Lần này, Tiêu Thiên lại đột nhiên có cảm hứng, chuyển ghế nằm tới bên cạnh Tử Nhược Yên.

Trong Ngự Thư phòng, huân hương kia rất dễ chịu, còn có công hiệu ngưng thần định tâm.

Hơn nữa, đối với Tiêu Thiên, động tĩnh lúc Tử Nhược Yên đang viết sách, lật tấu chương cũng rất có hiệu quả trợ ngủ.

Càng không cần nhắc tới vừa nghiêng đầu qua đã có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc của vị Nữ Đế Đại Viêm này.

Cái gì gọi là đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi?

Tiêu Thiên dùng chiến thuật ngửa ra sau, cầm lấy một văn chương đã phê duyệt qua, nằm trên ghế, không có việc gì nhìn bà xã, sau đó lại nhìn văn chương.

Ngủ ngay lập tức!

Không có cách nào, văn chương trong tay viết được gọi là sắc màu rực rỡ, vừa thối lại vừa dài, cả bài đều đang nịnh nọt, nói một vài lời vô nghĩa mạc danh kỳ diệu.

Cái thứ này có hiệu quả thôi miên, là kỹ năng độc nhất vô nhị, ai xem người đó biết.

Bà xã nhà mình còn phải phê bình chú giải ở phía trên cái thứ lãng phí thời gian này.

“Trẫm đã duyệt.”

Đây không phải đau trứng nhàn rỗi sao?

Tiêu Thiên bò dậy khỏi ghế nằm, chán chết đi đến bên cạnh, lật quyển sách phía trên.

Những chuyện ghi lại đều là một vài sự kiện quan trọng, cùng với một vài hồ sơ lưu trữ.

Nhưng mà xem như bản sao, càng tiện cho Tử Nhược Yên lật xem kiểm chứng.

“Hửm?” Tiêu Thiên lật rồi lại lật, bỗng nhiên có chút kỳ quái, quay đầu lại nhìn Tử Nhược Yên: “Hoàng triều Đại Viêm chúng ta mới lập quốc bốn mươi lăm năm?”

Tử Nhược Yên cũng không ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, bốn mươi lăm năm trước, dân chúng hoàng triều Đại Hàn lầm than, tiếng oán than các nơi dậy đất, phụ hoàng khởi nghĩa vũ trang ở phủ Thanh Ngọc, huyện Lạc Tiên.”

Tiêu Thiên buông quyển sách trong tay, cầm lấy [Đế hành truyện] bên cạnh, sách này ghi lại cuộc đời của hoàng đế khai quốc hoàng triều Đại Viêm.

Tiêu Thiên lật sách ra xem, dĩ nhiên là mê mẩn, say mê trong đó không thể tự kềm chế.

“Bệ hạ, Đế hành truyện viết có hơi khoa trương không?” Tiêu Thiên buông sách xuống, rất ngạc nhiên quay đầu nhìn Tử Nhược Yên.

“Không!” Tử Nhược Yên ngẩng đầu lên, lắc đầu với Tiêu Thiên, “Ghi chép trong sách đều là phụ hoàng chân thật trải qua, mọi thứ được ghi chép đầy đủ có thể tra.”

“Quả thật thoạt nhìn bất khả tư nghị, nhưng chính vì như vậy, phụ hoàng mới có thể sáng tạo ra sự nghiệp vĩ đại như vậy.”

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    6

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!