Chương 109: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Danh hiệu nhất định phải do mình tự đặt

Phiên bản dịch 4920 chữ

"Thứ mà ta dạy cho các ngươi không chỉ là luyện pháp, mà còn là một loại tinh thần."

"Tổ tiên của ta không mượn lực lượng thiên địa, nhưng lại học tự nhiên, kính thiên địa lại cùng tranh tài."

Ánh mắt Tiêu Thiên như điện, ý niệm thông thần, hét lớn một tiếng: "Tiếp tục luyện, thân thể mệt mỏi mới là bắt đầu."

"Rèn luyện tinh thần, lúc này mới bắt đầu!"

Chung Dương Minh như là cảnh tỉnh, bò lên, tiếp tục luyện công.

Tiêu Thiên nhìn Chung Dương Minh tỉnh ngộ lại, lúc này mới hài lòng gật đầu uống rượu.

Nhưng trong lòng lại không biểu hiện bình tĩnh như vậy.

"Chung Dương Minh vậy mà lại là kỳ tài luyện võ vạn năm không có!"

"Đáng tiếc, hắn không giống ta, là người Trái Đất cao quý, mà chỉ là thổ dân của thế giới này."

"Hây..."

"Danh hào Kỵ Binh Trọng Thản, sợ là không lâu sau có thể lan truyền bốn phương rồi."

???

Tại cung Thân Vương, Tiêu Thiên rời giường duỗi lưng một cái, thư giãn cơ thể.

Nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời sáng rỡ, Tiêu Thiên hết sức thỏa mãn.

Ngày tháng có thể ngủ nướng bình thường như, hắn muốn được như vậy bao nhiêu năm rồi?

Từ nhỏ huấn luyện không được ngủ, không được phép mệt nhọc, đến sau đó chấp hành nhiệm vụ mấy ngày mấy đêm không thể nghỉ ngơi, phải hoàn toàn vực dậy tinh thần.

Ngày tháng chịu đủ tàn phá cuối cùng cũng bỏ mình rời đi.

“Thật là một ngày tốt đẹp mà, thế nhưng...” Tiêu Thiên chống nạnh, nhìn xấp tiền giấy Đại Viêm đặt trên chiêc bàn dài bên cạnh, trầm mặc thật lâu.

Nữ Đế đại nhân của ta.

Tuy ta thừa nhận ngài cho ta tiền tiêu vặt, đây là chuyện tốt, nhưng loại chuyện sau khi tỉnh dậy không thấy người đầu, tiền lại được đặt ở đầu giường như thế này.

Có thể đừng làm không thế, rất kỳ quái đấy!

Nếu như không phải quần áo của mình hoàn chỉnh, cả đêm hai người bọn họ đều thành thành thật thật, hắn đều hoài nghi mình...

Tiêu Thiên vừa than thở trong lòng vừa cầm xấp tiền giấy đặt trên bàn lên.

Tuy linh thạch là đồng tiền mạnh nhưng hoàng triều Đại Viêm có nhiều bình dân bách tính như vậy, không có khả năng tất cả đều dùng linh thạch được.

Loại tiền tệ nhà nước của hoàng triều Đại Viêm như tiền giấy này, trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày trái lại dùng rất tốt.

Tiêu Thiên đi đến trắc điện, các kiểu áo bào rực rỡ muôn màu, nhiều không đếm xuể.

Chọn một bộ áo bào đen trắng vừa nổi liễm lại soái khí, Tiêu Thiên ăn mặc xong rồi xuất cung đi dạo.

Tuy dựa theo mệnh lệnh của Tử Nhược Yên thì Tiêu Thiên xuất hành nhất định phải có hộ vệ đi theo.

Nhưng cái kiểu gióng trống khua chương như vậy hắn cũng không thích, từ trước đến nay đều là Lưu Diễm và Chung Linh một trái một phải, làm như hộ vệ.

Thế nhưng trong lòng hai người bọn họ lại rất rõ ràng, ở Tiêu Thiên bên cạnh, bản thân mình chỉ là vật biểu tượng.

Thật sự chuyện gì xảy ra, ai bảo vệ cho ai còn chưa nói được đâu.

“Thân Vương tới rồi!”

Phố phường phía tây hoàng thành, con đường thương nghiệp của hoàng thành Đại Viêm.

Tiếng gào này khiến toàn bộ người trên đường, lập tức tinh thần chấn phấn.

“Thân Vương, mảnh hoa vụn này vừa chiên xong đấy, mời ngài nếm thử xem?” Một sạp hàng ở ven đường vội vã dâng túi giấy dầu.

Đối mặt với người bán hàng rong đột nhiên tiến lên, Lưu Diễm và Chung Linh mắt điếc tai ngơ, giống như hoàn toàn không lo lắng đối phương sẽ ám sát.

Tiêu Thiên cầm túi giấy dầu, dùng cái xiên đâm vào đồ ăn vặt chiên giống như hoa vỡ, vừa ăn vừa hỏi: “Lão nương đã khỏi hẳn chưa?”

“Đã khỏi hẳn rồi, nếu không phải ngài cho mượn tiền xem bệnh, mẹ ta đã...” Này người bán hàng rong rất kích động, vừa nói vừa thận trọng hỏi: “Thân Vương, ăn ngon không?”

“Mùi vị tuyệt diệu, có điều bản vương sửa đúng ngươi một chút, tiền này không phải bản vương mượn, mà là Nữ Đế bệ hạ ban cho, các ngươi phải khắc ghi trong lòng đấy.” Tiêu Thiên chắp tay về phía sâu trong hoàng cung.

Người bán hàng rong vội vàng gật đầu: “Đương nhiên ta biết rồi, lão mẫu vẫn còn dựng lên bài vị trường sinh của ngài cùng với bệ hạ đấy.”

“Tiền không cần trả, nhưng ngươi cần phải nhớ kỹ làm nhiều việc thiện, tiếp tục truyền tình cảm hướng thiện này xuống, chỉ cần người người tràn ngập năng lượng chính, hoàng triều Đại Viêm chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.” Tiêu Thiên nắm tay, khoa tay múa chân hướng người bán hàng rong.

Ánh mắt người bán hàng rong đầy nóng bỏng, cảm giác cả người toàn máu nóng sôi trào: “Thân Vương yên tâm, ta nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, không cô phụ ngài đâu.”

Tiêu Thiên hài lòng gật đầu, cầm túi giấy dầu tiếp tục đi dạo phố, một đường vui chơi giải trí, một đường mua mua mua.

Nơi hắn đi qua, đều phải thân thiết nói chuyện với những thương gia và người qua đường lui tới.

Nói thí dụ như có chuyện gì khó xử, có phải ngày thường từng bị ai gây khó dễ không?

Tiêu Thiên bày tỏ, mặc kệ có vấn đề gì thì cứ việc nói ra, tất nhiên hắn sẽ tấu lên bên trên, vì mọi người làm chủ.

Ánh sáng của chính đạo soi sáng khắp trên con đường này.

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!