Chương 110: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Danh hiệu nhất định phải do mình tự đặt 2

Phiên bản dịch 4922 chữ

Cho đến khi Tiêu Thiên rời khỏi phố phường, chuẩn bị ra khỏi thành, đằng sau đã tụ tập một đoàn người, đưa mắt nhìn hắn càng ngày càng đi xa.

“Thân Vương là người tốt mà, từ sau khi bệ hạ thành hôn với hắn, bầu không khí của hoàng thành chúng ta trở nên càng ngày càng tốt rồi.”

“Không sai, Thân Vương thích làm việc thiện, giúp mọi người làm điều tốt, không thông đồng làm bậy với đen tối tà ác.”

“Buồn cười còn có lời đồn đãi gì mà Thân Vương mị hoặc bệ hạ, họa loạn triều cương? Ta thấy rõ ràng là trả cho vùng thiên địa này một lanh lảnh càn khôn.”

“Đúng vậy, đều nói Thân Vương là Nhuyễn Phạn Vương, có thể ăn cơm mềm đến mức này, có ai không phục chứ?”

“Đều nói hạng người thanh danh hiển hách đều nên có một danh hiệu, nhưng Thân Vương hình như còn chưa có thì phải?”

“Nói như vậy đúng là thế thật, Thân Vương có tự đặt danh hiệu cho mình không?”

“Bạn nối khố của con trai của nhà hàng xóm của thê tử đại cữu của ta làm quan ở trong triều, xác định không có.”

“Nếu không chúng ta đặt cho Thân Vương một danh hiệu đi, tỏ vẻ tôn trọng.”

Cuối cùng, mọi người nhiệt liệt thảo luận, tiếp thu ý kiến quần chúng, nhiều lần bỏ phiếu biểu quyết, sau đó xác định danh hiệu của Thân Vương Tiêu Thiên.

Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn!

Ngoài hoàng thành.

Chung Linh và Lưu Diễm chợt phát hiện Tiêu Thiên ngừng lại không đi nữa, vẻ mặt cổ quái, khóe miệng giật giật.

“Thân Vương đại nhân, làm sao vậy?” Chung Linh nhìn thấy dáng dấp Tiêu Thiên cổ quái, kinh ngạc đứng tại chỗ.

Tiêu Thiên yên lặng nhìn Chung Linh: “Ngươi... có danh hiệu không?”

“Có chứ, Hỏa Vũ Kiếm.” Chung Linh rất mau trở lại đáp: “Trước đây ta lấy chiến phá cảnh, một đường khiêu chiến thiên tài các lộ của Đại Viêm, bệ hạ đặt cho ta một danh hiệu như vậy.”

Lông mày Tiêu Thiên run rẩy, nhìn sang Lưu Diễm phía bên cạnh: “Còn ngươi?”

Lưu Diễm chắp tay hồi bẩm: “Đã từng khi thiếu tướng quân vẫn còn chưa trưởng thành, ta từng phụ trách công việc thanh trừ giặc cướp bên trong Đại Viêm một đoạn thời gian, được người gọi là Đế Hạ Ưng Khuyển.”

“...” Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, rơi vào trầm mặc.

Đáng giận quá đi!

Vì sao danh hiệu của các nàng nghe rất dễ nghe, rất cool ngầu thế.

Còn của mình là cái quỷ gì vậy?

Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn, đây là thứ gì thế hả.

Bách tính Đại Viêm, các ngươi thật sự là nhân tài mà.

Loại danh hiệu vừa ngu xuẩn vừa quá đáng như vậy, thiệt thòi các ngươi nghĩ ra được!

“Nghiệp chướng mà...” Tiêu Thiên đen mặt, tiếp tục đi về phía trấn Thanh Viêm.

Hắn cảm giác cái danh hiệu này của mình, so với của Trọng Thản Kỵ Binh Chung Dương Minh còn phải thái quá hơn.

Dọc theo đường đi, Tiêu Thiên đều rầu rĩ không vui.

Chung Linh nhìn Lưu Diễm, mở miệng nói: “Xem ra tâm trạng của Thân Vương thật sự không tốt, đến cả ban nãy gặp phải nhất tên ăn mày cũng không đưa tiền nữa.”

Nàng không có che giấu, không giảm thấp thanh âm, dù sao nàng có nói nhỏ thì Tiêu Thiên vẫn có thể nghe thấy.

Lưu Diễm gật đầu, theo thời gian tiếp xúc với Tiêu Thiên càng ngày càng lâu, nàng và Chung Linh đều phát hiện ra một sự thật kinh khủng.

Tiêu Thiên thực sự rất thích làm việc thiện, làm việc tốt.

Có đôi khi hai người đều nghĩ, lời Thân Vương đại nhân nói khi đối mặt với người của Huyết Vân lâu và Hắc Hồn điện rằng giúp mọi người làm điều tốt, rộng rãi đối đãi với người khác.

Sẽ không phải là nghiêm túc thật đấy chứ?

Trước đây Chung Linh và Lưu Diễm thảo luận tới đây, trong lòng đã có được kết luận.

Xem ra Huyết Vân lâu và Hắc Hồn điện đúng là xấu chảy mủ, đến cả người lương thiện như Thân Vương cũng không thể buông tha cho bọn họ.

Có thể thấy bọn họ đã ác đến tận xương tủy, hết cứu.

Ba người đi dọc theo con đường mới được sửa về phía trấn Thanh Viêm.

Thế nhưng tên ăn mày đi lại bên cạnh đường lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua mái tóc rối tung, nhìn bóng lưng của ba người.

“Không nghĩ tới loại địa phương này vẫn còn có nữ tử có thiên phú như vậy, làm cho người khác bất ngờ.” Giọng nói yêu mị vừa biến mất, tên nhìn về phía dãy núi Thanh Viêm kia, cất bước chạy đi.

Trấn Thanh Viêm phát triển rất nhanh, hoặc có lẽ là bởi vì thế giới này có luyện khí sư tồn tại.

Xây dựng phòng ốc, sửa cầu trải đường, chỉ cần có đầy đủ tiền tài, tốc độ sẽ rất nhanh.

Lúc này Tiêu Thiên đang ở bên ngoài xưởng rượu của trấn Thanh Viêm, trò chuyện một số kế hoạch sau đó của rượu cùng với trưởng trấn và xưởng trưởng của xưởng rượu.

Ngoài ra thì Tiêu Thiên vẫn là vì bổ sung một ít rượu tồn kho, mấy vò lấy đi phía trước cũng đã uống xong cả rồi.

“Thân Vương đại nhân, ngài thực sự là phụ mẫu tái sinh của trấn Thanh Viêm chúng ta mà.” Trưởng trấn trấn Thanh Viêm cầm tay Tiêu Thiên không tha, giọng điệu tràn đầy cảm động.

Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn kia, nước mắt nước mũi chảy đầy khắp mặt.

Trấn Thanh Viêm hiện giờ, ngoại trừ Diêm Vương xa lạ kia thì cảm kích nhất chính là Tiêu Thiên.

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!