Chương 113: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Càng mắng càng hưng phấn

Phiên bản dịch 4912 chữ

Nhưng rốt cuộc kẻ trước mắt này có thực lực mạnh cỡ nào, chẳng lẽ còn mạnh hơn sau khi mình giải phóng luôn ư?

Vả lại...

Đã bao lâu mình không cảm nhận được loại đau đớn này rồi, giờ lại bị một tên nam nhân...

Thời điểm Lạc Nữ Ái ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiêu Thiên, trong lòng nàng hiện lên cảm giác khác.

Còn muốn thêm lần nữa!

“...” Tiêu Thiên nhìn thấy đối phương vừa chảy nước mắt, nhưng lại vừa nhìn mình chằm chằm đầy khát vọng, biểu cảm hết sức quỷ dị.

Không lẽ cô nương này bị ngu à?

Ánh mắt Tiêu Thiên toát ra một chút vẻ thương hại, ngồi xổm xuống, nói: “Cô nương, tư tưởng này của ngươi là không đúng có biết không?”

“Chúng ta sinh ra là người, phải cố gắng sống sót, hướng về ánh mặt trời, sao có thể cam chịu như vậy?”

“Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như ngươi lại càng nên tự cường tự lập, tự tôn tự ái, bảo vệ tốt mình mới phải.”

“Sao có thể nảy sinh loại suy nghĩ này ăn nhờ ở ké người khác kiểu này được? Ta có thể nuôi con người ngươi, nhưng lại không được dưỡng được linh hồn của ngươi đâu.”

Nói đoạn, Tiêu Thiên giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu đối phương: “Nếu ngươi có khó khăn gì, có thể nói với ta.”

“Nhưng ta chính là muốn trải nghiệm cảm giác không làm mà hưởng một chút.”

Ánh mắt Tiêu Thiên trở nên uy nghiêm đáng sợ, bàn tay đang xoa đầu đối phương nắm lại thành quyền, bỗng nhiên gõ cho đối phương một cú thật nặng!

“Đầu óc ngươi thật sự có vấn đề đấy à, không biết nghe lời khuyên bảo hả!!!” Tiêu Thiên phẫn nộ quát lên với đối phương: “Bảo ngươi sống cho đàng hoàng, chớ suy nghĩ lung tung, nghe không hiểu à!”

“Hê hê hê o( ̄︶ ̄)o!” Lạc Nữ Ái ôm đầu, vẻ mặt đầy hưởng thụ, nhìn về phía Tiêu Thiên bằng ánh mắt hớn hở, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ấy da da, đúng là kỳ lạ quá à, sao thiếp thân nghe không hiểu gì hết?”

“Sao có thể nghe không hiểu, ngươi...” Lúc đầu Tiêu Thiên còn định giáo dục đối phương thật tốt, nhưng giọng hắn càng ngày càng thấp, sau đó ngây ngẩn cả người.

Thấy ánh mắt mong chờ này của đối phương, nét mặt Tiêu Thiên càng ngày càng kỳ quái.

Ta kháo!

Không lẽ cô nương này đã thức tỉnh thuộc tính quái gở gì đó chứ?

Tiêu Thiên ôm đầu, có chút mờ mịt.

Có phải mình bất cẩn làm hỏng người khác rồi không?

Rõ ràng mình đã khống chế sức lực rất cẩn thận mà, không lý nào làm hỏng đầu người ta đâu nhỉ?

“Ta... Không thì ra đưa ngươi về nhà tìm cha mẹ ngươi vậy?” Tiêu Thiên thận trọng nhìn Lạc Nữ Ái, hỏi.

Lạc Nữ Ái lắc đầu: “Ta không có cha mẹ.”

“Hả?”

“Cha mẹ ta tự giết hại lẫn nhau, đồng quy vu tận.”

“Ặc...”

Trong lúc nhất thời, hai người ôm đầu ngồi xổm bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt im lặng.

“Không được, tóm lại ngươi nghe ta khuyên đi, sống cho thật tốt, sống yên ổn qua ngày tháng, hiểu chưa?” Tiêu Thiên thở dài, lần nữa khuyên nhủ.

Lạc Nữ Ái chống khuỷu tay trên đầu gối, đỏ mặt mỉm cười nhìn chằm chằm Tiêu Thiên: “Thiếp thân không hiểu~”

“Đúng là gỗ mục không thể đẽo, hồ đồ mà!” Tiêu Thiên giận dữ nâng tay lên, nhưng khi nhìn tới đôi mắt tỏa sáng lấp lánh kia, tay đang giơ lên của hắn khựng lại giữa không trung.

Không được.

Em gái này có bệnh, càng đánh càng hưng phấn.

Giờ sao đây?

“Nghiệp chướng mà!”

...

Những người còn lại ở đầu trấn Thanh Viêm đều đã tản đi.

Chỉ còn ba người trưởng trấn, Chung Linh và Lưu Diễm ở lại chờ Tiêu Thiên trở về.

“Hể, đó là Thân Vương đúng không?” Trưởng trấn tinh mắt, đột nhiên là chỉ về phía trước.

Chung Linh và Lưu Diễm quay đầu nhìn qua, vừa nhìn kỹ đã lập tức ngơ ngác tại chỗ.

Chỉ thấy Thân Vương nơi xa đang dẫn theo một... một mỹ nữ ăn mày, từng bước một đi về phía này.

Điều kỳ quặc chính là sau khi người ăn mày kia đi một đoạn đường thì lại nhìn Thân Vương với ánh mắt tha thiết mong chờ.

Sau đó, Thân Vương thình lình nổi trận lôi đình, giận dữ lên tiếng mắng mỏ.

Lúc bấy giờ, mỹ nữ ăn mày kia mới mãn nguyện đi theo đằng sau Thân Vương, ngoan ngoãn bước tới.

Ba người quay sang nhìn nhau.

Không phải Thân Vương đi bắt tặc trộm heo à, sao lại dẫn một nữ ăn mày kỳ lạ như thế về vậy?

Hơn nữa, tính tình của Thân Vương nóng nảy đến thế hả?

“Thân Vương đại nhân, đây là...” Sau khi tới gần, Lưu Diễm nhìn thấy Lạc Nữ Ái kia, tò mò hỏi.

Sắc mặt Tiêu Thiên đen xì, nhìn về phía trưởng trấn: “Sắp xếp nàng ta làm việc ở xưởng đóng gói của phụ nữ, nhất định phải tiến hành cải tạo lao động kỹ lưỡng.”

“Tay làm hàm nhai, dùng hai tay, dùng lao động sáng tạo tương lai.”

Lạc Nữ Ái lẳng lặng nhìn Tiêu Thiên, không lên tiếng.

“Ngươi có nghe rõ không đó!” Tiêu Thiên gào thét, bổ một đòn chặt bằng cổ tay lên trán đối phương.

“Thiếp thân hiểu rồi ạ~” Khuôn mặt Lạc Nữ Ái đỏ bừng, ngoan ngoãn gật đầu với Tiêu Thiên.

Chung Linh và Lưu Diễm đứng cạnh đó vô cùng hoảng sợ xem hết màn này.

Nữ nhân này là sao đây?

“Trưởng trấn, giao cho ngươi sắp xếp đấy.” Tiêu Thiên nói nhanh với trưởng trấn bên cạnh, sau đó quay đầu chuồn lẹ hệt như đang chạy trốn.

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!