Chương 117: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Đáng ghét, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi 2

Phiên bản dịch 4846 chữ

Sau khi bình ổn tâm trạng lại rồi, hiệu suất đương nhiên nâng cao.

Ba nữ thân vệ và Lạc Nữ Ái trải qua một phen nghiên cứu thảo luận kịch liệt, cuối cùng đã xác định được một cái cớ hợp lý.

Việc cần làm tiếp theo chính là tìm cơ hội bất ngờ gặp gỡ Tiêu Thiên lần nữa.

...

Chung phủ.

Chung Linh đi một chuyến đến quân doanh để đưa cơm cho mẫu thân trở về thì nhìn thấy Thân Vương đang cau mày dùng bữa uống rượu trên bàn cơm.

Trông như đang trầm tư chuyện gì đó.

“Thân Vương đại nhân làm sao thế?” Chung Linh nhìn dáng vẻ này của Tiêu Thiên bèn tò mò hỏi Lưu Diễm bên cạnh.

Lưu Diễm lắc đầu bày tỏ mình cũng không rõ lắm: “Đã như vậy từ lúc nãy rồi, không biết ngài ấy đang suy nghĩ gì.”

“Tới rồi đây, món Ngũ Thải Bảo Tháp cuối cùng đã xong!” Chung Dương Minh bưng một cái chậu lớn đến đặt lên bàn.

Trong chậu có một toà bảo tháp năm màu thẳng đứng.

“Thân Vương đại nhân, đây chính là món mới đấy, tháp này dùng thịt dựng nên.”

“Thịt này có năm loại, được chế thành từ heo Thanh Viêm, dê Thanh Viêm, gà Thanh Viêm, vịt Thanh Viêm và cá Thanh Viêm danh chấn tứ phương núi Thanh Viêm hiện nay.”

“Tháp thành dùng năm loại bột mài của linh thảo có màu sắc và hương vị khác nhau phủ lên, xối dầu chiên rồi chưng, sau đó lại chiên giòn thêm lần nữa.”

Nói rồi Chung Dương Minh bưng chén lên, hơi nghiêng một tí tưới xuống.

Nước sốt nóng hổi kia ùng ục ùng ục chảy dọc xuống ngọn tháp, sáng long lanh óng ánh, càng kích thích hương thơm ngất ngây kia lan ra.

“Xong rồi, Thân Vương nếm thử một chút đi?”

Tiêu Thiên nhìn chằm chằm vào đó, lập tức cầm đũa lên, quên đi tất cả phiền não.

Đầu tiên là cảm giác sền sệt đến từ nước sốt óng ánh kia.

Kế tiếp là âm thanh ken két hết sức thanh thúy, đương nhiên là đến từ này lớp ngoài của Bảo Tháp thịt năm màu này, xốp giòn nhưng không hề khô cứng.

Cuối cùng Tiêu Thiên gắp một đũa lên cho vào miệng, nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận.

Sau khi ăn vào, hương vị nước sốt bên ngoài kia tràn ngập trong miệng trước tiên.

Tiếp theo là cảm giác giòn rụm của lớp ngoài, khoảnh khắc dùng răng nghiền nát sẽ lập tức hòa quyện với nước sốt kia.

Mùi thịt bên trong tầng bắt đầu lan tỏa.

Mềm mại, đây là cảm nhận đầu tiên của Tiêu Thiên.

Ngon ngọt càng tuyệt diệu hơn.

Bởi vì nước trong thịt làm ẩm phần sốt khô và giòn thấm vào ban đầu, đồng thời còn có thể giúp cho hương vị của món ăn này triệt để bùng nổ trong miệng.

Cơn bão mỹ vị như gào thét ập đến như sóng to gió lớn.

Điều càng khiến Tiêu Thiên phải khen ngợi chính là phần thịt được nấu chín hoàn hảo bên trong.

Điều này tạo nên tính đàn hồi len lỏi trong quá trình nhấm nuốt, giúp cho răng được xoa bóp một cách thú vị.

Đồng thời cấp bậc cũng càng thêm phong phú.

“Một ngụm này tuyệt vời không tả nổi!” Tiêu Thiên híp hai mắt lại, gật gù đắc ý, nhàn nhã thảnh thơi.

Tay nghề của Chung Dương Minh chính là tuyệt vời khó tả như thế, có thể khiến cho người ta quên hết phiền não.

Hơn nữa, sau khi ông đi theo mình tu hành, trình độ nấu nướng còn nước lên thì thuyền lên, thậm chí Tiêu Thiên còn hối hận tại sao không dạy đối phương luyện võ sớm hơn một chút.

Thật ứng với câu nói kia.

Hộ Bộ Thượng Thư không luyện võ thì không phải đầu bếp tốt.

Sau bữa ăn.

Tiêu Thiên hài lòng thưởng trà, xỉa răng, đối với bữa ăn này, hắn chỉ có một chữ.

“Ngon đến không có cách nào diễn tả bằng lời, chỉ có thể nói là ngon đến long trời lở đất!”

Mọi người cứ thế hưởng thụ thời gian yên tĩnh sau bữa ăn, thẳng đến khi Chung Linh lần nữa tò mò lên tiếng: “Thế, Thân Vương đại nhân, mới nãy người buồn rầu chuyện gì vậy ạ?”

Tiêu Thiên trầm mặc rất lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Nếu như ta nói ra, các ngươi không được cười đấy.”

“Vâng ạ!”

“Nếu có người bảo ta bao nuôi nàng ta, các ngươi nói xem thế có kỳ quái không?”

“Phụt phụt!”

Tiêu Thiên cau mày: “Còn nói không cười, các ngươi đang làm gì đây?”

Chung Dương Minh nhe răng nhếch miệng, dùng hai ngón tay kéo khóe miệng: “Thân Vương đừng hiểu lầm, chỉ là trong miệng có cặn nên phun ra mà thôi, ngài tiếp tục đi.”

“Có điều ta đã nói sẽ chỉ trợ giúp nàng tự lực cánh sinh, nhưng nàng ta nhất định bắt ta phải bao nuôi nàng ta, nào có loại người suốt ngày chỉ biết tập trung tinh thần đi tìm người nuôi như vậy chứ?”

“Phụt phụt phụt phụt xì...”

“Làm gì đấy hả, cúi đầu thì tưởng ta không nhìn thấy à, bả vai còn run lợi hại như vậy nữa kìa.”

“Thân Vương ngài hiểu lầm rồi, vừa rồi luyện võ không có giãn cơ nên giờ hoạt động chút ấy mà.”

“Ta nói với các ngươi rất nghiêm túc, việc này rất hệ trọng, liên quan đến thanh danh của ta.”

“Phì, ha ha, nấc ~”

Tiêu Thiên tức giận vỗ bàn, đứng lên trừng mắt với Chung Linh: “Đáng ghét, tiểu nha đầu nhà ngươi, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy!”

Ba người Chung Dương Minh, Chung Linh và Lưu Diễm cùng ôm đầu ngồi xổm như cọc gỗ.

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    7

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!