Chương 118: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Ngươi bán hết heo của ta rồi

Phiên bản dịch 4948 chữ

Đặc biệt là Chung Linh, cái miệng nhỏ của nàng dẩu lên rõ cao.

Rõ ràng phải trách bản thân Thân Vương chứ.

Nói cái gì mà ảnh hưởng đến thanh danh của mình, nàng lập tức không nhịn được nghĩ đến danh hiệu “Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn” truyền khắp hoàng thành.

Vừa nghĩ tới Thân Vương có được loại danh hiệu này, lại còn có người cầu hắn bao nuôi.

Không buồn cười à?

Thật sự là không nhịn nổi, cha trầm ổn như vậy mà còn cười muốn rút gân.

“Còn dám không phục nữa à?” Giọng Tiêu Thiên truyền đến, Chung Linh phát hiện trên môi phủ một lớp dầu.

“Luyện công!!!”

Một đêm này.

Có người luyện công đến muốn khóc, dấu vết hằn lên miệng.

Có người lại tăng ca bố trí lại đình viện suốt đêm, đọc lời kịch, suy nghĩ kỹ càng xem làm sao đoạt nam nhân với người khác.

Người không biết đầu heo nhà mình đang bị người ta thương nhớ kia thì đang nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, nghĩ đến lát nữa cùng người ngồi ăn lẩu giữa đêm khuya sẽ là hương vị gì.

Cũng có người cùng mẹ già dâng hương cho một bài vị, tuy danh hiệu phía trên rất buồn cười, nhưng thái độ của hai mẹ con này lại rất chân thành.

Cũng có người trắng đêm canh giữ ở xưởng rượu, bởi đây là hy vọng cho cuộc sống của bọn họ.

Thời điểm tối muộn, Tiêu Thiên ra khỏi Chung phủ, Lưu Diễm trải qua đợt tu hành mệt mỏi đi theo phía sau.

Đoạn đường hồi cung được đèn đuốc chiếu sáng trưng.

Kéo cái bóng của Tiêu Thiên ra thật dài.

Đúng lúc này.

Lưu Diễm chợt phát hiện Tiêu Thiên ngừng chân không bước nữa và đứng dưới một cây cột ven đường.

Đối phương đang ngẩng đầu nhìn đèn lồng treo phía trên, mặc cho ánh lửa sáng ngời kia chiếu lên người.

“Thân Vương?” Lưu Diễm nhẹ giọng hỏi: “Ngài sao vậy ạ?”

“Suy nghĩ một số việc.” Tiêu Thiên nhìn đèn lồng hắt ra ánh sáng vàng, lộ ra nụ cười: “Cảm giác có thể được chiếu sáng tùy ý thế này thật tốt.”

Nói xong, Tiêu Thiên tiếp tục đi về phía hoàng cung, dọc đường đều đi sát bên dưới những chiếc đèn lồng, để cho bản thân thời thời khắc khắc đều được ánh sáng chiếu rọi.

Lưu Diễm đi theo phía sau, nhìn Tiêu Thiên cả đoạn đường đều giẫm lên ánh sáng hướng về phía trước hệt như một đứa trẻ.

Không biết tại sao sống mũi nàng có chút chua xót.

Chịu đựng thân thể kiệt sức, nàng đuổi theo Tiêu Thiên, học theo hắn cùng giẫm lên ánh sáng, tiến bước về phía trước.

Ai nói người ở trong bóng tối...

Sẽ không hướng đến ánh sáng chứ?

...

Hôm sau.

Tiêu Thiên vẫn yên lặng đọc sách trong Ngự Thư phòng.

Có vẻ như hệ thống đã tiến vào giây phút thăng cấp mấu chốt, thế mà còn thừa nước đục thả câu, nói cái gì mà chuẩn bị ngạc nhiên bất ngờ cho mình.

Đảm bảo mình hài lòng.

Khẳng định là không thể xem phim rồi, chỉ có thể đọc sách, tu tâm dưỡng tính một chút, nhân tiện đồng hành bên cạnh vị phú bà đang làm việc này.

Bộp!

Tiêu Thiên khép sách lại, đến lúc này hắn vẫn chưa nghĩ rõ ràng.

Tuy rằng truyền thuyết về Tiên Đế rất không hợp lẽ thường, nhưng rốt cuộc nhạc phụ kiếm đâu ra nhiều linh thạch như vậy trong kho tàng cũ kia thế nhỉ?

Vả lại, tại sao trong lòng mình luôn thấp thoáng có chút bất an vậy.

Cuối cùng là chỗ nào không thích hợp, mình đã bỏ sót chỗ nào rồi?

“Thịt được dùng đêm qua chính là heo Thanh Viêm gần đây xôn xao khắp hoàng thành à?” Lúc này, Tử Nhược Yên ngồi sau bàn trong Ngự Thư phòng giãn gân cốt và mở miệng hỏi.

Tiêu Thiên quay đầu nhìn sang: “Đúng vậy, những đồ ăn kia đều xuất xứ từ núi Thanh Viêm, nơi đó là bảo địa, nhờ có trận pháp nên đồ ăn đều có thể phát triển cực kỳ nhanh, chỉ vài ngày đã có thể lớn thành thục, chỉ là chi phí quá cao, hao phí rất nhiều linh thạch.”

“Khó trách hương vị của thức ăn hôm qua đều là hàng thượng phẩm.” Tử Nhược Yên hiểu được chút ít, cầm một bản tấu chương lên: “Chẳng qua, trong triều có người dâng tấu về ngươi.”

“Một Ngự Sử dưới trướng Lưu Ngạo Thiên nói sản phẩm núi Thanh Viêm của ngươi ào ào nâng giá thị trường, tranh lợi với dân.”

Tiêu Thiên nhếch miệng xem thường.

Vợ ta là Hoàng đế, ngươi tấu ta, ta thịt ngươi luôn.

“Có điều, heo Thanh Viêm này quả thực khá đắt đỏ, tính theo tiền giấy Đại Viêm, vậy mà đến mười vạn lượng một con?” Tử Nhược Yên nhíu chặt mày, nhìn về phía Tiêu Thiên: “Liệu có phải quá đắt rồi không, nếu ngươi thiếu tiền cứ việc tìm trẫm là được.”

Tiêu Thiên khoát tay với Tử Nhược Yên, nghiêm túc nói: “Cũng không phải tính như vậy, vật hiếm thì sẽ đắt, hơn nữa nuôi mấy con heo này cũng không dễ dàng gì.”

“Ta chi nhiều tiền bố trí trận pháp, lại còn hao phí các loại nguyên liệu nấu ăn trân quý để nuôi chúng, thậm chí còn bảo người ta xua chúng đi, cho đám heo này duy trì vận động.”

“Cộng thêm vị trí đặc thù của núi Thanh Viêm này, do đó đám heo Thanh Viêm này có giá cả như thế là chuyện hợp tình hợp lý.”

“Bệ hạ, người hãy nói ta biết Ngự Sử này là ai, ta đi nói đạo lý với hắn một chút.”

Tử Nhược Yên nhìn Tiêu Thiên với vẻ buồn cười: “Nói đạo lý à, ta thấy ngươi là muốn đi khi dễ người ta thì có?”

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    12

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!