Đều do tên Tiêu Thiên nọ mị hoặc Nữ Đế đại nhân, làm cho các nàng sầu khổ lo lắng chuyện này, quá phân tâm.
Hơn nữa vì để tới vực Nam Hoang này mà bọn họ phong ấn tu vi bản thân, ảnh hưởng tới cảm giác.
Nếu không thì làm sao có thể khiến Lưu Ngạo Thiên và Lưu Thế Mỹ này im hơi lặng tiếng lặng lẽ tiến vào chứ.
“Các hạ, chính là tông chủ mới của Thánh Ma tông đúng không?” Lưu Ngạo Thiên chắp hai tay sau lưng, nhìn nữ nhân nằm trên bàn.
Lưu Thế Mỹ nhìn sang, hai mắt không khỏi sáng ngời.
Đây thế mà lại là một mỹ nhân tuyệt sắc quyến rũ, không chỉ dung nhan kinh người, dáng vẻ kia càng...
Vụt!
Hai luồng ma khí màu tím đột nhiên là bay ngang hư không lao đến.
Sắc mặt Lưu Ngạo Thiên thay đổi kịch liệt, vội vàng muốn ra tay ngăn trở, nhưng căn bản là không kịp.
Phụt!
“A a a, đôi mắt của ta, đôi mắt của ta!” Lưu Thế Mỹ bụm mặt, khe hở giữa mười ngón không ngừng có máu tươi chảy ra, hắn đau đớn quỳ trên mặt đất kêu thảm thiết không thôi.
Lạc Nữ Ái thu hồi hai ngón, sắc mặt lạnh lẽo như sương lạnh, trong con mắt lóe ra ánh vàng, bĩu môi tràn đầy khinh bỉ và chán ghét.
“Nam nhân? Thật là khiến người buồn nôn, dám dùng loại ánh mắt đó xem ta à?”
“Lão Nhất!”
“Dạ có.”
Lạc Nữ Ái hơi nâng cằm, môi đỏ mọng khẽ mở: “Giết chết con côn trùng bẩn thỉu này!”
Sau khi nữ thân vệ Lão Nhất dẫn đầu nhận lệnh từ Lạc Nữ Ái, ánh mắt lóe ra sát ý.
Thân hình nàng chợt biến mất tại chỗ, giết tới Lưu Thế Mỹ.
“Tân tông chủ của Thánh Ma tông, ngươi muốn làm gì!” Lưu Ngạo Thiên thở hổn hển, dưới sự cổ động của linh khí trong cơ thể, nháy mắt che trước mặt con trai.
Khí tức đáng sợ nháy mắt bùng nổ, xung kích tới bốn phương tám hướng.
Trong giờ phút này, phía trên tường viện, bỗng nhiên hiện ra đường hoa văn trận pháp màu tím, cứng rắn trừ khử, bao phủ luồng khí tức này ở trong viện không lọt ra ngoài.
Rầm!
Lưu Ngạo Thiên đánh ra một chưởng, linh khí hóa thành vách ngăn vắt ngang phía trước.
Mà giờ phút này nữ thân vệ Lão Nhất đã rút cú đá chân về, va chạm với màn chắn linh khí rắn chắc kia.
Lực đạo rung động truyền tới, thân thể đôi bên đều chấn động, đồng thời lui về phía sau.
Lão Nhất nheo mắt, Lưu Ngạo Thiên trước mặt này cũng phong ấn cảnh giới tới Thánh cảnh thập giai, tuyệt đối không phải người bình thường.
Bản thân ở đế quốc Đông Viêm, chỉ sợ thân phận cũng không thấp.
“Vị tân tông chủ này, ngươi muốn xé bỏ hiệp nghị ba bên à?” Sau khi Lưu Ngạo Thiên ép lui Lão Nhất, phẫn nộ gầm nhẹ với Lạc Nữ Ái.
Lạc Nữ Ái cười khẩy hai tiếng, quay đầu nhìn hướng khác, cũng không có hứng thú nhìn Lưu Ngạo Thiên thêm một cái.
Về phần Lão Nhất?
Thì trung thành chấp hành mệnh lệnh của Nữ Đế đại nhân nhà mình, Lạc Nữ Ái không hô dừng, nàng tuyệt đối sẽ không dừng tay.
Lão Nhất lại một lần nữa lao về phía trước, gót chân của giày bốt màu đen cắt qua gạch xanh trên mặt đất, kéo ra một khe rãnh.
Bởi vì đùi của nàng phát lực căng chặt khiến cho quần da màu đen càng thêm tỏa sáng.
Rầm! Rầm! Rầm!
Chân dài của Lão Nhất đá ra liên hoàn, giống như ảo ảnh màu đen, điên cuồng đạp trên lá chắn của Lưu Ngạo Thiên.
Nhưng Lưu Ngạo Thiên triển khai tư thế, hai tay thành chưởng đánh tới, càng không thể phá vỡ.
Mặc cho lực chân của Lão Nhất rất mạnh nhưng vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.
Đối với điều này, Lão Nhất nhíu chặt mày, nghĩ xem có cần phát lực hay không.
Nhưng nếu tăng thêm lực đạo, chỉ sợ trận pháp ẩn nấp của viện này cũng không che giấu được động tĩnh, sẽ bị người ta phát hiện.
“Vị tông chủ của Thánh Ma tông này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Lưu Ngạo Thiên không nhịn nổi nữa, gầm nhẹ: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gây ra động tĩnh để mọi người đều biết?”
“Phôi thai tiên thiên sắp thành thục, thành bại của kế hoạch trăm năm nằm ở giờ phút này, thời điểm mấu chốt cuối cùng ngươi muốn công dã tràng sao?”
Lời nói này của Lưu Ngạo Thiên vừa nhanh lại vừa gấp, hắn không hiểu vị tân tông chủ Thánh Ma tông trước mắt này.
Trải qua hiệp nghị ba bên, bọn họ coi như quen thuộc với người sau lưng bên phía Thánh Ma tông.
Nhưng nữ nhân trước mắt này quá xa lạ, căn bản không đoán ra tính tình.
“Lão Nhất!” Lúc này, rốt cục Lạc Nữ Ái mở miệng.
Nữ thân vệ phía trước thu lui về phía sau, về tới bên cạnh Lạc Nữ Ái, lẳng lặng đứng thẳng.
Giống như người vừa rồi phát ra tiến công cuồng bạo căn bản không phải nàng.
Lúc này Lưu Ngạo Thiên vội vàng nửa ngồi nửa quỳ, tra xét thương thế của con trai, lấy ra đan dược cho hắn ăn, lấy ra nước thuốc bột, băng bó hai mắt.
“Đồ điên, nữ nhân này căn bản là điên rồi.” Trong lòng Lưu Ngạo Thiên đang rít gào, hành vi của đối phương chính là chơi với lửa.
Trong lòng ông vừa rống, vừa ngẩng đầu liếc nhìn lá chắn trận pháp trên không, màn chắn màu tím đó đã phủ đầy đường hoa văn nứt nẻ.