Tiêu Thiên hít thở sâu một hơi: “Một triệu linh thạch?”
Rốt cuộc là đại đại đại phú bà, ra tay thực sự là rộng rãi quá mức.
“Không được, ta không thể bị tiền tài ăn mòn.” Tiêu Thiên rất nghiêm túc, từ chối Lạc Nữ Ái: “Đây chính là tiền phục quốc của ngươi, cho ta thì tính đạo lý gì?”
“Không nên không nên!”
Lạc Nữ Ái dường như sớm đã có biện pháp ứng đối: “Tiêu ca ca, không phải là chàng thích làm việc thiện, trợ giúp bách tính của hoàng triều Đại Viêm à?”
“Thế nhưng, hoàng triều Đại Viêm lớn như vậy, chàng thực sự giúp đỡ được các nơi ư?”
Tiêu Thiên biến sắc, cau mày quát khẽ: “Thú vị, ngươi đang dạy ta làm việc?”
“Ưm ~” Đối mặt với lời trách cứ của Tiêu Thiên, Lạc Nữ Ái ưm một tiếng, lắc đầu: “Ta nào dám chứ, chỉ là một chút kiến nghị nho nhỏ thôi.”
“Nếu như mỗi tháng Tiêu ca ca có thêm một triệu linh thạch, có phải là có thể làm càng nhiều chuyện tốt hơn, có thể giúp đỡ được càng nhiều bách tính Đại Viêm hơn không?”
“Sau khi cuộc sống của dân chúng Đại Viêm khá khẩm hơn, quốc lực cường thịnh hơn, nói không chừng vẫn còn có thể giúp đỡ Mặc quốc Uyên Sự bọn ta phục quốc đấy chứ.”
“Đây không phải chuyện tốt cực kỳ à?”
“Huống chi, chàng một mực giáo dục thiếp thân phải làm việc thiện, đây chẳng phải là một cơ hội tốt ư?”
Giọng nói của Lạc Nữ Ái quyến rũ câu nhân, quanh quẩn ở bên tai Tiêu Thiên đoạt tâm phách của người.
Lời nói này của nàng lại rất phù hợp với lý niệm của Tiêu Thiên, không biết từ lúc nào thậm chí có chút đồng tình nữa.
“Vì bách tính của Đại Viêm, Tiêu ca ca hãy nhận lấy đi.”
Tiêu Thiên nhìn hộp quà này, lại nghĩ đến lời Lạc Nữ Ái nói, thế mà lại càng nghĩ càng thấy có đạo lý.
“Chỉ là tâm sự, có thể có được một triệu tài chính làm việc thiẹn...”
Trong lòng Tiêu Thiên có chút đấu tranh, cuối cùng vẫn đưa tay phải ra, cầm lấy hộp quà nọ.
Cẩn thận nghĩ đến, lời Lạc Nữ Ái nói vẫn rất có đạo lý.
Tâm sự ấy hả, rất nhẹ nhàng thôi, cũng không phải đánh đánh giết giết.
Dù sao suốt ngày rỗi rãnh cực kỳ, thời gian còn nhiều mà, chỉ là lãng phí một chút mồm mép là có thể tạo phúc cho hoàng triều Đại Viêm.
Hơn nữa tạo phúc cho Đại Viêm, không phải là báo đáp Nữ Đế Tử Nhược Yên à?
Mình chỉ cần phải bỏ ra một chút xíu xiu như vậy thôi.
Chỉ uất ức một chút, chỉ uất ức chút thôi đúng không?
“Ta thay bách tính của Đại Viêm cảm ơn sự quyên tặng của ngươi.” Tiêu Thiên nghiêm túc nhìn Lạc Nữ Ái, cảm ơn đối phương.
Khuôn mặt Lạc Nữ Ái đầy ý cười, bắt đầu ôm lấy cánh tay của Tiêu Thiên: “Vậy bây giờ Tiêu ca ca trò chuyện với thiếp thân, hẳn không có vấn đề gì chứ?”
“Đừng ôm như vậy, chen lấn lắm, khó chịu.” Tiêu Thiên cau mày, rút tay về: “Mà đã bảo chỉ nói chuyện phiếm thôi rồi, sao lại còn động thủ động cước thế.”
“Ta đã nói trước đó rồi, bán nghệ không bán thân!”
Lạc Nữ Ái lại tiến lên ôm lấy cánh tay của Tiêu Thiên, có chút không vừa ý: “Ta đều đã ủng hộ lý tưởng của chàng như thế rồi, chỉ là ôm tay giống như bạn bè bình thường thôi, có sao đâu chứ?”
“Ngươi làm vậy không phải chiếm tiện nghi của ta à?” Tiêu Thiên nhìn cánh tay bị ôm chặt, nghĩ đến mức khó chịu: “Không nên không nên, quá thiệt thòi quá thiệt thòi, trừ phi...”
Lạc Nữ Ái cắn bờ môi đỏ mọng, nhìn chằm chằm Tiêu Thiên không tha: “Trừ phi cái gì?”
“Phải thêm tiền!”
...
Sau nửa canh giờ, cùng Lạc Nữ Ái trò chuyện xong, Tiêu Thiên khô miệng khô lưỡi mang theo 3 triệu linh thạch rời khỏi.
Tiêu Thiên cảm thấy mỹ mãn, tâm sự, trò chuyện, một tháng 3 triệu linh thạch, điều này có thể làm bao nhiêu chuyện tốt chứ.
Chỉ là cứ luôn phải nghĩ cách quát lớn quở trách đối phương, thường thường còn phải động thủ, có hơi phiền toái.
Dù sao, loại chuyện bạo lực như thế này cũng không phù hợp với tính cách của Tiêu Thiên tí nào.
Trong sân.
Lạc Nữ Ái vô tinh đá ghế nằm úp sấp trên bàn, nhìn ba nữ thân vệ trước mặt.
“Ngày đầu tiên Tiêu ca ca rời đi, nhớ hắn.”
Nữ thân vệ: “...”
Hết thuốc chữa, Nữ Đế đại nhân hết thuốc chữa.
Nàng trúng kịch độc rồi.
Kịch độc ấy có tên là Tiêu Thiên!
Nhưng ít ra có một vấn đề, thông qua lời của Tiêu Thiên, tài nguyên của bọn họ đúng là có thể đưa đến hoàng triều Đại Viêm, trợ giúp Đại Viêm gia tăng vận mệnh quốc gia.
Căn cứ vào tình báo của bọn họ, Tiêu Thiên cầm linh thạch, ngoài bản thân sống phóng túng hưởng thụ ra thì càng nhiều hơn chính là làm việc thiện.
Trong đó có hai quần thể nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Tiêu Thiên.
Người hiếu kính phụ mẫu.
Người không cha không mẹ.
Lúc ba nữ thân vệ suy nghĩ thì bỗng nhiên là biến sắc, vội vàng chuyển người qua.
Không biết từ lúc nào, trong sân lại có thêm hai người.
Các nàng có biết đối phương, trong tình báo cũng có.
Người của đế quốc Đông Viêm, Thừa Tướng Lưu Ngạo Thiên tiềm tàng của hoàng triều Đại Viêm, cùng với con ông ta Lưu Thế Mỹ!
Hai người bọn họ, thần không biết quỷ không hay, tiến vào giữa sân.