“Lưu Thừa Tướng, đa tạ.” Tiêu Thiên giơ lên ngọc bội trong tay, lắc lư ở trước mặt đối phương.
Lưu Ngạo Thiên nhìn Tiêu Thiên đứng ngay trước mặt mà trong lòng phiền muộn vô cùng.
Nhưng ông ta vẫn giữ được hàm dưỡng, giọng điệu buồn bực khó chịu mở miệng nói: “Bản thân nó chính là đồ vật của bệ hạ, vật quy nguyên chủ, có cái gì mà phải đa ta chứ.”
“Lưu Thừa Tướng, cái bản vương nói chính là cuốn sách vàng truyền thừa kia, còn có sáu triệu linh thạch nữa ấy.” Tiêu Thiên khoát tay, vẻ mặt xấu hổ: “Ban đầu ta vốn chỉ muốn năm triệu thôi.”
“Ai có thể ngờ được Lưu Thừa Tướng tiền nhiều như nước, còn đưa thêm hẳn một triệu nữa.”
Vẻ mặt Tiêu Thiên trịnh trọng, nắm tay bên trái chậm rãi giơ lên, cho đến khi dừng lại trước mặt Lưu Ngạo Thiên.
“Vụt”, ngón tay cái của hắn giơ lên trên.
“Cảm ơn, ngươi đúng là người tốt.” Tiêu Thiên so đo ngón tay cái, trịnh trọng chuyện lạ cảm kích.
Bên ngoài Lưu Ngạo Thiên không để lộ ra gì, nhưng chòm râu dài mà ông ta để hơi rung rung đã bại lộ tâm tình không bình tĩnh của ông ta.
Con mẹ nó...
Người này thật là đáng ghét!
“Được rồi, Tiêu Thiên, đừng đúng lý không buông tha người nữa.” Tử Nhược Yên ở trên ngự đài, bỗng nhiên mở miệng: “Nếu như làm Thừa Tướng tức bệnh thì ai tới đưa hạ lễ cho ngươi?”
Không ít thần tử trên Đại Viêm điện vội vã cúi đầu xuống, nhún vai nín cười.
Bệ hạ học xấu theo Thân Vương rồi, cũng biết mở miệng châm chọc người ta nữa.
Trước kia Lưu Thừa Tướng hay dùng cái chiêu giả bệnh này để qua loa tắc trách với bệ hạ.
Lời nói lúc này, không phải là đang châm chọc hành vi trong quá khư của Lưu Thừa Tướng đấy sao?
Nhưng mà, Lưu Ngạo Thiên thở sâu, chỉ có thể giả vờ như không nghe hiểu, hơi khom người: “Đa tạ bệ hạ che chở, hạ lễ của thần, sau giờ ngọ sẽ được đưa vào trong cung.”
“Như vậy trẫm cũng phải cám ơn Thừa Tướng đã vô tư giúp đỡ.” Khóe miệng Tử Nhược Yên nhẹ nhàng nhếch lên, sau đó nhìn quanh đại điện, vung tay áo hoàng bào.
“Như vậy, còn có việc gì khởi bẩm không?”
Đại Viêm điện, quần thần không lên tiếng, yên lặng khom người.
Thấy vậy, Tử Nhược Yên tâm trạng rất tốt, giọng điệu sáng sủa: “Bãi triều!”
“Cung tiễn bệ hạ!”
Tử Nhược Yên đứng dậy, rời khỏi Đại Viêm điện dưới sự đi theo của cung nữ theo hầu.
Lúc này quần thần mới thẳng người dậy, xoay người đi ra ngoài Đại Viêm điện.
Sau khi ra khỏi đại điện rồi, quần thần cũng là tốp năm tốp ba, tụ lại cùng nhau.
Trong đó Thừa Tướng Lưu Ngạo Thiên thì bước đi như bay, khuôn mặt âm trầm, mang theo Lưu Thế Mỹ bước nhanh rời khỏi, đó là một khắc cũng không muốn chờ lâu.
Triều thần thuộc mạch Thừa Tướng cũng xám xịt rời đi trong ánh mắt hài hước của đám người Chung Dương Minh.
Tranh phong trong triều Lưu Ngạo Thiên thua lớn, bọn họ cũng xem như là đã thua, không khác nhau gì cả.
Trái lại ở bên phía Chung Dương Minh, đó là hoan thanh tiếu ngữ, bầu không khí tốt đẹp vô cùng.
Niềm vui nỗi buồn giữa người với người, quả nhiên là khác nhau.
“Chung Thượng Thư, hôm nay thắng lợi vẻ vang, buổi tối đi chỗ ở của ngươi ăn cơm.” Tiêu Thiên đi ra Đại Viêm điện, vừa đi về phía Chung Dương Minh vừa kêu lên.
Về phần bên cạnh hắn, hai nàng Chung Linh và Lưu Diễm thành thành thật thật đi theo, giống như là hai tiểu người hầu.
Bên này, ngoại trừ hai người Chung Dương Minh và Chung Lệ Song ra thì còn có triều thần mạch hộ đế khác.
Bọn họ nhìn thấy Tiêu Thiên qua đây, đều là chắp tay: “Bái kiến Tiêu Thân Vương, ban nãy Thân Vương thật đúng là dũng mãnh phi thường mà.”
“Tiêu Thân Vương đúng là làm cho chúng ta mở mày mở mặt, đánh giá gần gũi hơn, quả nhiên là khí chất phi phàm.”
“Thân Vương thật là đại tài, có thể đè nặng Thừa Tướng một đầu, cái khuôn mặt ban nãy của ông ta, đen y như đít nồi luôn ấy.”
Bọn triều thần này ngươi một lời ta một câu, đối với Tiêu Thiên cũng là khen không dứt miệng, thay đổi ấn tượng trong quá khứ.
Trước kia bọn họ vẫn còn không hiểu, vì sao bệ hạ lại tìm một người thường lai lịch không rõ ràng để làm phu quân.
Hôm nay xem ra, rốt cuộc là bệ hạ mà.
Ánh mắt chọn người quả nhiên là độc đáo, không phải những người thần tử như bọn họ có thể đánh đồng được.
“Lời này bản vương thích nghe, một người một vò rượu Nữ Đế Thanh Viêm, đến lúc đó phái người đi quý phủ của Chung Thượng Thư lấy.” Tiêu Thiên vung tay lên, hào khí vô cùng.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều tán thán sự khẳng khái của Thân Vương.
“Thân Vương, chúng ta là lấy loại nào thế?” Hộ Bộ Thị Lang mũi đỏ bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt rõ ràng rất nóng cháy.
Chung Dương Minh nghe xong tức giận vỗ đối phương một chưởng: “Hồ đồ, Thân Vương ban cho, ngươi thế mà còn chọn đến chọn đi.”
“Lão sư, ngài đây là không hiểu rồi, hôm nay rượu Nữ Đế Thanh Viêm này chia ra thành bốn cấp bậc đấy.” Vị môn đồ đã lâu này cười hà hà không ngừng.
“Được, hôm nay vui vẻ, đừng tính toán những thứ này.” Tiêu Thiên vừa nói, vừa làm một động tác với Thị Lang: “Bát kim bát toản chí tôn đương!”