Chương 72: [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung

Độc thủ sau lưng Thừa Tướng 2

Phiên bản dịch 4923 chữ

“Thân Vương, ngài thật là hào khí.” Thị Lang nói, giọng điệu đều đang phát run.

Về phần những người khác, hai mắt đều xanh lét luôn rồi.

Cả đám người kích động vạn phần, cuối cùng vẫn là bị Chung Dương Minh ngăn lại, đều chạy đi làm chuyện của mình.

“Ngài thật sự rất không tệ.” Chung Lệ Song mắt nhìn Tiêu Thiên, cuối cùng hài lòng gật đầu, xoay người rời khỏi.

Trong lúc nhất thời, trên quảng trường bạch ngọc phía ngoài Đại Viêm điện chỉ còn lại có cấm vệ trị thủ xa xa cùng với ba người Tiêu Thiên.

“Sáu triệu linh thạch này, tên kia sẽ không tìm cớ không đưa đâu nhỉ?” Tiêu Thiên vuốt ve ngọc bội trong tay, hỏi hai người Chung Linh và Lưu Diễm.

Lưu Diễm lắc đầu: “Sẽ không đâu, nếu Lưu Ngạo Thiên đã nói thì sẽ làm được.”

“Lưu Thừa Tướng này thực sự là cổ quái cực kỳ, chỉ sợ có chút tâm tư nhỏ.” Tiêu Thiên bĩu môi, nhưng cũng lười quản nhiều lắm.

Ban nãy hắn cũng đã nhìn ra Lưu Ngạo Thiên này có bản lĩnh, thế cục của hoàng triều Đại Viêm hôm nay cũng cần người ổn định triều đình này, giúp đỡ thống trị giang sơn.

“Thân Vương đại nhân, cuốn sách cổ khiến người ta chết bất đắc kỳ tử kia là chuyện gì xảy ra thế?” Chung Linh hiếu kỳ hỏi, Tiêu Thiên lật sách cứ như là người không có chuyện gì vậy, làm cho nàng hoài nghi có phải cuốn sách cổ truyền thừa kia bị hư rồi hay không.

“Ngươi nói cuốn sách kia á hả? Hình như là tên là cuốn sách truyền thừa của tộc Cổ Thần gì gì đó, cấm chế bên trong nó có thể gạt bỏ người có thực lực dưới Thánh cảnh thập giai.” Tiêu Thiên thuận miệng trả lời.

Chung Linh và Lưu Diễm vừa nghe, hai mắt đều trừng lớn.

Gạt bỏ...

Thánh cảnh thập giai?

“Tộc Cổ Thần, đó là cái gì vậy?” Lưu Diễm vô thức mở miệng.

Tiêu Thiên liếc nhìn hai người: “Các ngươi không biết à?”

“Bọn ta chỉ nghe nói qua ngoại trừ Nhân tộc ra thì còn có Yêu tộc, tộc Cổ Thần thì chưa bao giờ nghe nói qua.” Hai người đồng thời lắc đầu.

Nhưng Chung Linh rất hiển nhiên càng tò mò với việc khác hơn: “Thân Vương, ngài không ngừng gấp sách lại mở sách, làm vậy có trợ giúp cho việc lấy được truyền thừa à?”

Lưu Diễm cũng nhìn Tiêu Thiên, nàng cũng hết sức tò mò.

“Không có trợ giúp gì.” Tiêu Thiên lắc đầu, nhìn Chung Linh đầy kỳ quái: “Tại sao ngươi lại có loại suy nghĩ thái quá như vậy chứ, làm sao mà lật sách gấp sách lại có trợ giúp đối với truyền thừa được.”

“Thế vì sao Thân Vương ngài vẫn luôn làm như vậy?”

“Bởi vì lực lượng cấm chế trong sách xoa bóp rất thoải mái chứ sao.” Tiêu Thiên vừa làm tay lật sách vừa giải thích: “Chính là lực lượng gián đoạn, cho nên ta mới không ngừng lật sách gấp sách.”

“...”

Hai nàng lại trầm mặc lần nữa, nhịn không được là bưng kín mặt.

Đây chính là lực lượng gạt bỏ Thánh cảnh đấy...

Ngài dùng để xoa bóp ư?

Thân Vương đại nhân, van cầu ngài làm người đi!

Lưu phủ.

Lưu Ngạo Thiên về thẳng phủ, phân phó người trong phủ chuẩn bị góp đủ sáu triệu linh thạch rồi đưa vào trong cung.

Sau đó thì xin nghỉ cho mình, đợi ở trong phủ nghỉ ngơi.

“Phụ thân, tên Tiêu Thiên này khinh người quá đáng.” Lưu Thế Mỹ đi qua đi lại trong sảnh đường, tức giận không thôi: “Không bằng, dứt khoát răng rắc hắn đi?”

Nói đến nơi đây, Lưu Thế Mỹ vạch ngang một cái ở trên cổ.

Lưu Ngạo Thiên không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn.

Đối mặt với ánh mắt của phụ thân, Lưu Thế Mỹ nuốt nước miếng cái ực, chậm rãi buông tay xuống.

“Sự tình đã tới hồi kết thúc rồi, không nên bởi vì một tên tiểu nhân không có tu vi mà phá hủy đại sự.” Lưu Ngạo Thiên nhìn con trai, thấp giọng nói: “Biểu hiện hôm nay của ngươi, vi phụ rất thất vọng.”

“Phụ thân, con...”

“Một ngày nào đó, trở lại đế quốc, con còn biểu hiện như thế, khó lên đại đường!” Lưu Ngạo Thiên đứng dậy, ấn đầu Lưu Thế Mỹ: “Đạo lý dạy cho ngươi trước kia đều quên sau đầu rồi à?”

“Con biết sai rồi, phụ thân.” Lưu Thế Mỹ vội vàng cúi đầu.

Lưu Ngạo Thiên lắc đầu, đi tới cánh cửa phòng, chắp hai tay sau lưng nhìn bầu trời phía xa.

“Nhiều năm như vậy, đến thời cơ thích hợp, ngày trở về đế quốc càng thêm tới gần, lúc quan trọng nhất tất cả mọi thứ đều phải cẩn thận một chút.”

Lưu Thế Mỹ cúi đầu: “Vâng!”

“Phái người mau chóng rải tin tức Tiêu Thiên được sách vàng truyền thừa ra ngoài.” Lưu Ngạo Thiên mở miệng lần nữa, phân phó Lưu Thế Mỹ: “Tìm chút phiền toái cho tên khốn Tiêu Thiên này, cũng làm cho Tử Nhược Yên đau đầu một ít.”

“Như vậy mới tiện làm việc.”

“Thực sự là không may, nếu không phải là cường giả xa la đáng sợ tên Diêm Vương kia tùy tính xuất thủ, tiêu diệt Huyết Vân lâu, bắt cóc Tiêu Thiên, ta đã sớm đắc thủ, đã khống chế được Tử Nhược Yên rồi.”

“Cũng không đến mức lắm chuyện phiền toái như ngày hôm nay!”

Tiêu Thiên đứng chống nạnh ở cửa hoàng cung, nhìn người của phủ Thừa Tướng đưa sáu trăm vạn linh thạch vào trong cung.

“Quả đúng như ngươi nói, Lưu Ngạo Thiên này nói được làm được nha.” Tiêu Thiên gật đầu hài lòng, nói với Lưu Diễm bên cạnh: “Cũng ra dáng nam nhân lắm.”

Bạn đang đọc [Dịch] Khai Cuộc Nữ Đế Làm Chính Cung của Kình Bạo Tiểu Long Hà

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!