Đến khi hấp thụ hết dược lực của Tụ Khí Đan, tu vi ít nhất đã tăng lên Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu hậu kỳ. Một viên linh đan có thể thay cho một năm tu luyện khổ cực.
- Nếu có thế sống sót ở nhiệm vụ lần này, sẽ không chỉ dừng lại ở một lần kỳ ngộ như thế này. Nói không chừng, sẽ không phải lo về Trúc Cơ Đan...
Lúc Tần Tang đang tự an ủi bản thân, đột nhiên cảm thấy nguyên thần có chút kỳ lạ, vội vàng nhìn vào trong, không khỏi hoảng sợ. Không biết từ lúc nào, nguyên thần của hắn có một điểm đen. Nhìn kỹ, đó là một con sâu!
Nói một cách chính xác, con sâu này chui vào tầng ánh sáng vàng mờ mờ trên ngọc phật. Nó giống như một con nhuyễn trùng, ở miệng có hai cái răng nanh, đang hung ác gặm cắn tầng ánh sáng vàng.
Tần Tang sởn gai ốc. Hắn có thể khẳng định rằng, trước đây, nguyên thần của hắn tuyệt đối không có sâu. Chỉ có một khả năng, đó là con sâu này ở trong Tụ Linh Đan.
Bỗng bên tai vang lên một tiếng hét thảm. Tần Tang giật mình. Vừa mở mắt ra, thấy các sư huynh sư đệ đều lăn lộn trên mặt đất, ôm đầu quằn quại, sắc mặt thống khổ. Một tiếng kêu thảm thiết làm cho tóc gáy Tần Tang dựng thẳng lên.
Không được rồi!
Đột nhiên Tần Tang hiểu ra, chuyện này chắc chắn là do con sâu gặm cắn nguyên thần kia.
Bởi vì hắn có ngọc phật bảo vệ, ngăn cản nhuyễn trùng ở bên ngoài, cho nên không cảm thấy đau đớn, không phù hợp với tình cảnh trong đại sảnh.
Hắn đã cảm nhận được, chưởng môn và Việt sư thúc đang nhìn mình.
Ở tình thế cấp bách, Tần Tang đưa ra quyết định, hóa nguyên thần của mình thành một mũi dùi sắc bén, đâm vào chính nguyên thần của bản thân.
Nguyên thần truyền đến sự đau đớn khó mà tưởng tượng được. Một loại đau đớn giống như linh hồn bị xé rách vậy. Giờ khắc này, Tần Tang chỉ cảm thấy cả người đang bị xé nát thành từng mảnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, gào to một tiếng, hai mắt hơi trợn lên, ngất đi. "Ầm" một tiếng, ngã trên đất.
Thấy một màn như vậy, Dịch chưởng môn không hài lòng nói:
- Tuổi nhỏ như vậy mà có thể đột phá Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu, sao nguyên thần lại yếu ớt như vậy?
Việt Võ cũng rất kinh ngạc, nghĩ một chút, nói:
- Hồi bẩm sư tôn, hắn tên là Tần Tang. Đệ tử nhớ hắn có Ngũ Hành linh căn, bởi vì hồi nhỏ từng ăn một loại linh quả, cho nên kinh mạch được mở rộng. Tuy rằng tốc độ tu luyện không chậm, nhưng tư chất kém hơn những người khác một chút cũng là chuyện bình thường.
-Ngũ Hành linh căn ư?
Dịch chưởng môn nhìn Tần Tang trợn mắt ngất đi, chậm rãi nói:
- Thật tiếc cho một viên Tụ Khí Đan.
Tần Tang là bị hai vị sư huynh khiêng ra khỏi Chưởng môn động phủ.
Mặt mười bảy người đều là giống như tờ giấy vàng, người khác là sợ hãi, Tần Tang là bị thương. trong một lúc tình thế cấp bách, hắn dùng sức quá mạnh, Nguyên Thần bị tổn thương nghiêm trọng, đoán chừng phải tĩnh dưỡng rất lâu mới có thể bình phục.
Loại côn trùng kia gọi là Thực Tâm Trùng, là một loại thượng cổ ma trùng, ở Tu Tiên Giới hiện nay sớm đã biến mất, loại trùng này lấy Nguyên Thần của người tu tiên làm thức ăn, hành động bí hiểm, khó mà ngăn cản, từng dấy lên một tràng kiếp ma trùng ở Tu Tiên Giới , khiến người tu tiên nghe tin đã sợ mất mật.
Dùng lời Chưởng môn mà nói, cho bọn hắn trồng xuống Thực Tâm Trùng, dụng ý không phải là để khống chế bọn họ, mà là để phòng ngừa vạn nhất.
Chỉ cần bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, toàn tâm toàn lực làm tốt chuyện mà sư môn bàn giao cho, Thực Tâm Trùng sẽ luôn ngủ đông trong Nguyên Thần của bọn họ, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm gì cả , chờ đến kết thúc nhiệm vụ, sư môn sẽ ban giải dược cho bọn họ .
Một khi có người có ý niệm chạy trốn, hoặc là có ý đồ tiết lộ tin tức, phản bội sư môn, Thực Tâm Trùng liền sẽ lập tức thức tỉnh, trong thời gian nháy mắt liền có thể gặm nuốt Nguyên Thần của bọn họ không còn một mảnh.
Ai cũng không biết rằng trong những lời này của Chưởng môn có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả.
Nhưng vừa rồi bọn hắn vừa đã nếm được đau khổ, vừa nghĩ tới cảm giác khinh khủng khi Nguyên Thần bị Thực Tâm Trùng gặm nuốt , liền không nhịn được lạnh run lên một cái, ai cũng không muốn thử nghiệm lần thứ hai.
Việt sư thúc phóng thích kiếm quang ra, cuốn mọi người lên bay về hướng Âm Sát Uyên, lần này lại không phải trở lại trong động phủ trước đó , mà là rơi thẳng xuống trong chỗ sâu của Âm Sát Uyên.
Trên vách đá đen như mực có một hàng động phủ, trên cửa chính của động phủ tràn đầy cấm chế, nhìn càng giống ngục giam hơn.
- Các ngươi còn thời gian một tháng nữa , tận lực tiêu hóa dược lực của Tụ Khí Đan đi. Thực lực đủ mạnh, mới có thể sống sót được ở trên Thăng Tiên đại hội. Nguyên Chiếu Môn Thăng Tiên đại hội, mỗi lần có ít nhất một nửa số người chết ở bên trong đấy."
Việt Võ ý vị thâm trường mà nhìn bọn họ một cái, phất tay đánh ra một đạo linh lực, nhốt bọn hắn vào trong động phủ, rồi ngự kiếm rời đi.
Trong động phủ đen không nhìn thấy năm ngón tay, Tần Tâng ngủ mê man ở trên mặt đất không biết là bao lâu, sau khi tỉnh lại thì cảm thấy đã tốt một chút, nhưng đầu vẫn giống như cũ đau muốn nứt ra.
Nằm ở trên mặt đất băng hàn lạnh lẽo, Tần Tang trừng lớn hai mắt lên, trực tiếp nhìn chằm chằm vào chỗ đen tối, thầm niệm vô số lần Thanh Tĩnh Kinh, nhưng từ đầu đến cuối không có cách nào trấn an sự hoảng hốt cùng bất an ở trong lòng .
Rất lâu, trong động phủ tĩnh mịch truyền ra một tiếng thở dài bất lực.
Tần Tang đứng lên, chịu đựng đầu đau nhức, trong nháy mắt đánh ra một ngọn lửa chiếu sáng, cùng cái động phủ mà hắn ở trước đây không khác nhau là bao, điểm khác biệt duy nhất là cửa lớn động phủ bị cấm chế khóa lại.