Hắn từ từ chậm rãi thử nghiệm, lỗ rách bên trên Diêm La Phiên đã tu bổ lại hoàn toàn, sức mạnh của Diêm Vương đã khôi phục trở về thời đỉnh cao nhưng vẫn luôn nghe lệnh Tần Tang.
Điều này làm cho Tần Tang ý thức được, ngọc phật theo hắn tới đây hình như có một sức mạnh cực kỳ to lớn.
Nhưng dù hắn dùng linh lực hay thần thức dò xét thì ngọc phật vẫn luôn bất động.
Cả những đồ vật như Ô Mộc Kiếm, mảnh da dê, túi gấm bảy màu cũng đều như cũ, Tần Tang không có cách nào để sử dụng chúng.
Nói đến thần thức, Tần Tang đã tìm tòi một thời gian sau đó đã có thể sử dụng thuần thục, thả thần thức ra có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh trong phạm vi mấy tấc mà không cần mắt thấy, tai nghe hắn vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng. Điều này làm Tần Tang vừa vui sướng, vừa hiếu kỳ.
Mặc dù chỉ trong phạm vi mấy tấc nhưng so với đột phá tầng thứ ba U Minh Kinh thì khoảng cách đã được rút ngắn đáng kể.
Tần Tang suy đoán, khi tu vi và cảnh giới tăng thì phạm vi thần thức cũng sẽ càng ngày càng lớn, sau này có thể cảm nhận được toàn bộ mọi chuyện ở xung quanh.
Nhưng chuyện này phải đợi hắn đột phá tầng thứ tư U Minh Kinh mới có thể biết được.
Tu vi lập tức tăng nhanh chạm tới mức đỉnh cao của tầng thứ ba, nhưng Tần Tang sợ rằng thời điểm đột phá sẽ giống như lần trước gặp phải bình cảnh, cảm giác đó làm người khác muốn phát điên lên, hơn nữa thời gian trì hoãn có thể rất dài.
Hắn đột phá nhanh như vậy không chỉ vì muốn thần thức càng mạnh mẽ hơn mà còn vì Tử Hồn Linh.
Hiện tại Tử Hồn Linh như một tay sai của Tần Tang, sức mạnh của nó thực sự vô cùng kinh khủng. Tần Tang đã thử mấy lần, mục tiêu của Tử Hồn Linh không có sức chống cự, khó tránh khỏi việc hồn phi phách tán.
Nhưng sau mỗi lần sử dụng Tử Hồn Linh, linh lực trong cơ thể Tần Tang gần như không còn, phải đợi linh lục khôi phục lại mới có thể tiếp tục sử dụng.
Tần Tang không biết những người tu tiên khác có cách nào để nhanh chóng hồi phục linh lực hay không, hắn chỉ có thể thực hiện công pháp, khôi phục linh lực từng chút một, tốc độ rất chậm. Nhỡ đâu gặp phải đối thủ mạnh, tình huống phức tạp thì không có thời gian để hắn lấy lại linh lực.
Mặt khác, mỗi lần Tử Hồn Linh chỉ có thể tập trung đối phó một kẻ địch, nếu đồng thời đối phó hai người, đầu Tần Tang lập tức đau như muốn nứt ra, không có cách nào để kiên trì thực hiện tiếp.
Chuyện này làm cho hắn sốt ruột chờ mong đột phá tới cảnh giới cao hơn.
Có lẽ là cơn mưa này còn rất lâu nữa mới tạnh, Tần Tang đang muốn ngồi xuống tu luyện thì chợt thấy dưới ngọn cây vũ động ở chân núi có một bóng người lao vun vút trong rừng. Người đó là Thủy Hầu Tử, không biết là có việc gấp gì.
Tần Tang nhún chân bay lên ngọn cây, sau đó đáp xuống mặt đất.
-Lão Chu, xảy ra chuyện gì sao?
-Tần tướng quân!
Thủy Hầu Tử nhìn thấy Tần Tang thì mừng ra mặt, lớn tiếng nói:
-Mạt tướng vừa nhận được bồ câu đưa tin, Đề Đốc ra lệnh cho Tần tướng quân lập tức rút quân khỏi Cổ Linh Sơn, trong vòng ba ngày phải trở về trại chính.
Tần Tang nghe xong thì nhíu mày:
-Lý do là gì? Muốn một mình ta trở về hay là yêu cầu tất cả mọi người phải rút lui?
Thủy Hầu Tử nhảy qua, lấy ra một phòng thư được gói bằng giấy dầu từ trong ngực:
-Trên thư nói, tướng quân dẫn theo mọi người rút về, không đề cập tới nguyên nhân gì.
Tần Tang cầm lấy phong thư, nhìn kỹ một lượt, đúng thật là ra lệnh cho hắn trong vòng hai ngày dẫn theo toàn bộ binh lính rời khỏi Cổ Linh Sơn, giọng điệu còn nghiêm khắc hơn Thủy Hầu Tử diễn đạt nhiều.
Vừa vuốt vuốt phong thư, Tần Tang vừa nhìn đồi núi xung quang, trong lòng vô cùng thắc mắc.
Hiện tại Đông Dương Vương đã đánh xuống quận Tây Đài, các đội quân lớn gặp nhau ở đây, rồi tiến thẳng về ba quận Đế Đô, Tuyên Uy Doanh sát nhập với Quận Quy Trạch đã được hai tháng, đã chiếm đươc vài thành trì, mục tiêu hiện tại là Độ Nha Khẩu.
Độ Nha Khẩu là một tòa thành trì không nhỏ, trước đây vốn là một bến đò ở Lăng Thủy Hà, sau đó dần dần phát triển thành như bây giờ.
Lăng Thủy Hà là một con sông lớn nhất quận Quy Trạch, kéo dài từ tây bắc đến đông nam, vắt chéo qua cả quận Quy Trạch. Mặc dù không rộng lớn bằng Vu Lăng Giang, nhưng quanh năm nước chảy không ngừng, chưa từng khô cạn, lương thực cho quân đội hành quân đều nhờ vào Lăng Thủy Hà.
Vì có bến đò tiện lợi nên kho lương thực lớn nhất của quân đội được đặt ở Độ Nha Khẩu.
Đánh xuống Độ Nha Khẩu, cắt đứt Lăng Thủy Hà, bảy thành ở hạ lưu Lăng Thủy Hà trở thành cô thành, coi như bị chặt đứt đường sống, ngoại trừ đầu hàng thì không còn cách nào khác.
Vốn hiện tại Tuyên Uy Doanh không thể ra tay với Độ Nha Khẩu, bởi vì phía nam Độ Nha Khẩu có một ngọn núi lớn là Cổ Linh Sơn.
Muốn đánh tới Độ Nha Khẩu nhất định phải vượt qua Cổ Linh Sơn.
Cổ Linh Sơn địa hình hiểm trở, cây cỏ rậm rạp, không hề có người ở, nghe nói rằng ngay cả chim chóc cũng không bay qua đây.
Ngoại trừ thợ săn, người bình thường đi vào núi chắc chắn sẽ mất phương hướng mà chết trong rừng, càng không nói đến binh lính.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, bọn họ phải đi về phía đông mấy trăm dặm, đi vòng quanh một chỗ ngoặt ở Cổ Linh Quan, sau đó đánh tới từng thành trì của bày thành hạ lưu Lăng Thủy Hà.
Lúc này Cổ Linh Quan đã dàn xếp binh lính, trận địa sẵn sàng nghênh đón địch, đánh như vậy không những hao phí thời gian mà thương vong cũng nhiều.
Trước khi Tuyên Uy Doanh đánh bại Cổ Linh Sơn mấy ngày, Tần Tang thăm dò được một tin tức từ một lão thợ săn ở Cổ Linh Sơn. Bên trong Cổ Linh Sơn từng có một cổ đạo, nghe nói rằng đây là do Hoàng Đế tiền triều khai quốc xây dựng, sau đó đã bị bỏ hoang gần ngàn năm, không có mấy người biết về chuyện này.