Tần Tang báo cáo chuyện cổ đạo lên trên, sau đó phụng mệnh dẫn theo binh lính vào Cổ Linh Sơn tìm hiểu, vừa mới đi vào tìm kiếm thì đã bị gọi về.
Trên thư còn có ấn soái, phong thư này được coi là quân lệnh.
Ngô Truyền Tông đang ở bên trong trại chính không có truyền tin trước, vậy rất có thể là quan nhân cấp cao của Tuyên Uy Doanh đột nhiên quyết định rút binh.
Thủy Hầu Tử nhìn Tần Tang với vẻ mặt khó xử, rút binh không phải là chuyện ngày một ngày hai có thể làm xong:
-Tướng quân, bây giờ phải làm sao?
Tần Tang suy nghĩ một lúc rồi nói:
-Lão Chu, ngươi bây giờ đưa tin cho Trịnh Khôn và Trương Văn Khuê, giao cho bọn họ quyền điều động người, ở lại Cổ Linh Sơn tiếp tục tìm kiếm cổ đạo, còn ta và ngươi sẽ trở về trại chính.
-Vâng!
...
Mưa như trút nước, hai người cả đêm không nghỉ, cưỡi ngựa ra khỏi Cổ Linh Sơn, đến ngày thứ hai mới trở về trại chính.
Ở bên ngoài trại chính, Tần Tang cảm thấy có gì đó không đúng, bầu không khí bên trong quan trại đáng sợ hơn trước kia, tuần tra cũng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Hai người cưỡi ngựa vừa gió bụi vừa mệt mỏi, Tần Tang thay áo giáp, chuẩn bị vào doanh tim Ngô Truyền Tông thì đã thấy Ngô Truyền Tông đứng ở bên ngoài đợi hắn.
-Tiên sinh! Phùng phó tướng tự mình tới đây tìm ta nói rằng sau khi ngài trở lại trại chính thì lập tức tới gặp hắn.
Tần Tang gật đầu, hỏi:
-Có điều tra được là xảy ra chuyện gì hay không?
Ngô Truyền Tông xấu hổ nói:
-Truyền Tông vô dụng, đêm hôm trước đại doanh quân đội đột nhiên đóng cửa, mười hai canh giờ đều có trọng binh canh giữ, không có lệnh không ai được phép tới gần, nếu không sẽ giết không tha. Truyền Tông tìm hiểu xung quanh, từ đầu đến cuối không nhận được tin tức gì.
Tần Tang chú ý tới sắc mặt tiều tụy của Ngô Truyền Tông, hai mắt thâm quầng, biết rõ hắn ta đã cố gắng hêt sức rồi. Nếu như trung quân xảy ra biến cố gì, Ngô Truyền Tông cũng không thể biết dược, sau đó hắn vỗ vai Ngô Truyền Nhân trấn an:
-Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, ngươi đi nghỉ trước đi, ta đi tìm Phùng phó tướng.
Đi vào bên trong doanh trạng, Tần Tang nhìn thấy một nhóm rồi lại một nhóm binh đi tuần tra, cảm thấy kỳ lạ, cũng có chút do dự.
Hắn không thấy tin tức gì từ phía Quận chúa, chắc hẳn là phía sau không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng nhỡ đâu trong quân doanh bất ngờ có người làm phản thì nguy hiểm cũng không hề nhỏ.
Tần Tang tự hảo bản thân không phải là người thường, nhưng nếu đối mặt với mấy trăm binh nỏ thì cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu chết thôi.
Mới đó đã đến quân doanh, Tần Tang do dự một lúc, gọi Diêm Vương ra, sau đó dùng một luồng thần thức che kín Diêm Vương rồi mới đi vào trong doanh.
Diêm Vương lặng lẽ lướt qua đại doanh, bên trong không đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn, sau đó hắn dẫn Diêm Vương đi tới quân trướng của Phùng phó tướng.
Phùng Phó Tướng đang ở trong trướng, xung quanh không hề có binh lính mai phục, lúc này Tần Tang mới yên tâm.
Sau đó hắn đi tới trước mắt Trung Quân ở cửa doanh, lấy lệnh bài ra, nói rằng hắn là Tham Tướng, sau đó đợi người đó vào thông báo cho Phùng Phó Tướng xong mới có thể đi vào.
-Mạt tướng tham kiếm Phùng tướng quân!
Nhìn thấy Phùng Phó Tướng từ xa xa đi tới, Tần Tang lập tức hành lễ.
-Tần lão đệ!
Phùng Phó Tướng đi nhanh mấy bước, đỡ lấy Tần Tang, vẻ mặt có hơi vội vàng:
-Cuối cùng thì ngươi cũng trở về, mau theo ta vào đây!
Hai ngừơi cầm tay đi vào quân trướng của Phùng Phó Tướng, Phùng Phó Tướng thận trọng nhìn xung quanh sau đó mới nhỏ giọng nói ra tin tức cực kỳ đáng sợ:
-Đề Đốc đại nhận đột nhiên bệnh nặng hôn mê, khả năng là không kiên trì được mấy ngày nữa!
Tần Tang thốt lên một tiếng, vẻ mặt không tin nổi, hai vị Đề Đốc của Tuyên Uy Doanh thì Vương Lưu chỉ là Hữu Đề Đốc, Tả Đề Đốc mới thực sự là đại tướng quân, người này giỏi binh pháp, có phương pháp hành quân tài tình, kỷ luật quân đội nghiêm minh.
Tả Đề Đốc là tâm phúc của Đông Dương Vương, chỉ trung thành với Vương gia, nhưng mà ở trước mắt ông ta chỉ được phép bàn luận đại sự, quân cơ, còn về việc tranh đoạt của Thế Tử và Quận Chúa thì không ai được phép bày tỏ thái độ.
Có ông ta áp chế Vương Lưu mới không dám làm xằng làm bậy, sử dụng quỷ kế đối phó với Tần Tang.
Tần Tang lấy ra phong quân lệnh:
-Hôm qua ta mới nhận được thư, là ai sử dụng ấn soái?
Phùng Phó Tướng tức giận nói:
-Trước khi Đề Đốc hôn mê đã giao mọi chuyện cho Vương Lưu xử lý, cả ấn soái và hổ phù...đều đưa cho hắn rồi!
Tần Tang im lặng.
Tình hình hiện tại đã tương tối rõ ràng, việc Đông Dương Vương đăng quang chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hiện tại trong triều đình đã có người bàn luận chuyện Thái Tử.
Tranh vị trí Thái Tử ngoài Thế Tử ra còn có Quận Chúa.
Nhưng từ khi lập ra nước Đại Tùy đến nay chưa từng có tiền lệ như vậy.
Lúc ở huyện Hòa Ninh, Hắc Hạc Chân Nhân và Thế Tử xảy ra bất hòa.
Thời khắc Tả Đề Đốc hấp hối đem giao quân quyền cho Vương Lưu là có ý muốn lấy lòng Thế Tử, để lại đường sống cho đời sau, cũng là chuyện rất bình thường.