Trần Nguyên Quân nhìn thoáng qua cô trẻ nói: “Đừng nói như vậy, bại hoại gia tộc dù sao cũng là bố cháu.”
Trương Nguyên Thanh liếc anh họ một cái, nói: “Đừng nói như vậy, bại hoại gia tộc dù sao cũng là cậu em.”
Thấy bà ngoại giận dữ, đứng dậy muốn xé sống đám con cháu không ra gì, Giang Ngọc Nhị vội vàng trấn an, cũng ném ra đề tài mẹ nhất định sẽ cảm thấy hứng thú:
“Mẹ, bệnh viện bọn con có ma quỷ quậy phá.”
Ma quỷ quấy phá? Trương Nguyên Thanh lập tức dựng lỗ tai.
Bà ngoại quả nhiên mặc kệ con trai, vội hỏi:
“Ai u, đang yên đang lành ma quỷ quậy phá gì, mau nói với mẹ xem.”
“Thì chị Chu phòng con, lúc trực đêm, nghe thấy phòng làm việc có tiếng trẻ con vui cười, chị ấy đi vào xem xét, tiếng cười liền không còn nữa. Sau đó chị ấy đi WC, nhìn thấy trong gương có một đứa trẻ con ghé vào bả vai chị ấy, thiếu chút nữa dọa chết chị ấy.”
Dì trẻ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Không chỉ chị Chu, đồng nghiệp khác trực đêm, cũng nói nửa đêm ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa. Mọi người đều nói, khẳng định là đứa trẻ nào đó bị phá thai không cam lòng, bồi hồi ở trong bệnh viện.”
Bà ngoại nghe say sưa, đánh giá: “Rất tà môn, mẹ cảm thấy quá nửa cũng là như thế, để sau chờ con trực đêm, bảo Nguyên Tử đi cùng con. Còn không còn không.”
“Có chứ có chứ...”
Sự hóng chuyện của bà ngoại chưa truyền cho mẹ, đều bị dì trẻ kế thừa rồi... Trương Nguyên Thanh nghe hai mẹ con líu ríu hóng hớt, hứng thú bị gợi lên trong lòng chậm rãi tắt.
Thân là thần dạ du, hắn vừa nghe đã biết đây là lời đồn ma quỷ, không phải chân thật.
Đầu tiên, linh thể không có khả năng phát ra âm thanh, bởi vì chúng nó không có thực thể, lại càng không tồn tại dây thanh, trừ phi lực lượng linh thể trực tiếp tác dụng vào tinh thần người ta.
Nhưng lấy cường độ ý chí, tinh thần lực trẻ con, sau khi chết không có khả năng lưu lại linh thể.
Cuối cùng, người thường mắt thường phàm thai không nhìn thấy linh thể, những người mạng không còn lâu nữa, âm khí nặng kia có lẽ sẽ sinh ra tương tác với linh thể, cho nên ngẫu nhiên xảy ra tình huống, là hợp lý.
Nhưng rất nhiều người đều nghe thấy tiếng cười của trẻ con, cái này là nói nhảm.
“Dì trẻ à, dì cẩn thận chút nha, chớ mang trẻ con chết ở bệnh viện về nhà.” Trương Nguyên Thanh âm u nói.
Giang Ngọc Nhị đang nói hăng say, khuôn mặt trứng ngỗng nháy mắt cứng ngắc, kêu lên: “Mẹ, nó lại làm con sợ!”
Bà ngoại mang tính tượng trưng ký đầu cháu ngoại một cái.
…
Ăn xong bữa tối, Trương Nguyên Thanh lặng lẽ rời khỏi cửa nhà, gọi xe tới một bệnh viện tuyến ba gần nhất.
Hắn muốn đi bệnh viện siêu độ vong linh, tăng lên điểm kinh nghiệm.
Kỹ năng “phệ linh” của thần dạ du, là phương thức thăng cấp tốt nhất trước mắt, lần sau linh cảnh mở ra cũng không biết là khi nào, vượt ở trước khi tiến vào linh cảnh nâng cao thực lực là rất cần thiết.
Cùng là cấp 1, 99% cùng 1% điểm kinh nghiệm, đối chiếu chiến lực có thể nói khác nhau một trời một vực.
Bệnh viện là nơi tốt để thần dạ du tăng lên điểm kinh nghiệm, sinh lão bệnh tử đều ở bệnh viện, đương nhiên, nơi hoả táng cũng rất không tệ, chỉ là nơi hoả táng của Tùng Hải đều ở vùng ngoại thành, nội thành hiếm có.
Ngồi ở trong xe, Trương Nguyên Thanh bỗng nhớ tới lời Quan Nhã hôm nay nói.
“Vì sao thần dạ du Thái Nhất Môn tương đối kiêng kị đối với cắn nuốt linh thể, là quy củ của nghề, cảm thấy tổn hại âm đức? Hay là có nguyên nhân khác?”
Nghĩ đến đây, hắn lấy ra di động, đăng nhập diễn đàn chính thức của linh cảnh hành giả, tìm tòi tin tức tương quan.
Kết quả tìm keiém biểu hiện: Chưa tìm được từ khóa tương quan.
...
Vùng ngoại thành, màn đêm bắt đầu bao phủ.
Trong phòng cho thuê giá rẻ khu công nhân công nghiệp nào đó, phòng khách bẩn thỉu hỗn loạn chất lượng kém, Âu Hướng Vinh đang bê chậu to mỳ vừa nấu xong, tới bên cạnh bàn bày đầy chai rượu chai bia.
Hắn tùy tay đảo qua, mang chai rượu chai bia các tạp vật “rào rào” quét rơi xuống đất, dọn ra không gian đặt cái chậu, tiếp theo từ trong tủ lạnh lấy ra một chia bia.
Ăn miếng mỳ to, uống ngụm rượu lớn.
Mỳ mới nấu vô cùng nóng bỏng, nhưng không thể làm bỏng tế bào khoang miệng kiên cường dẻo dai của hắn.
Âu Hướng Vinh chân mày thưa thớt vẻ mặt khi thì hung ác, khi thì lạnh lùng, khi thì căm hận... Tựa như người bệnh tâm thần ở bên rìa phát bệnh.
Đột nhiên, vành tai hắn kẽ động, dừng đũa, vẻ mặt chợt biến thành dữ tợn.
Âu Hướng Vinh chậm rãi đứng dậy, rút ra con dao dài nhỏ trong vỏ dao cắm ở sau thắt lưng, nhẹ nhàng không tiếng động tới gần cửa phòng.
“Rầm!”
Hắn vừa tới gần cửa chống trộm, cửa phòng đã bị thô bạo đá văng, ngay sau đó, hào quang mãnh liệt sáng lên, một quả cầu lửa cực nóng đánh về phía hắn.
Gió nóng đập vào mặt, Âu Hướng Vinh dừng bước, vung cánh tay phải cầm đao, ánh đao sáng như tuyết chém trúng quả cầu lửa, “Ầm” một tiếng, trong phòng tràn đầy tia lửa rực rỡ hoa mỹ.