Trong ánh lửa chợt sáng lên, một bóng người toàn thân bốc lên ánh lửa lao vào căn phòng cho thuê, đầu gối bắn ra, như đạn hỏa tiễn húc về phía Âu Hướng Vinh.
Âu Hướng Vinh so với hắn càng thêm hung tàn, hơi nghiêng người, bả vai hung hăng đẩy về phía trước.
“Ầm!”
Bóng người đó bay ngược đi, va vào trên vách tường hành lang, đập vách tường kịch liệt chấn động.
Âu Hướng Vinh tay phải cùng bả vai trải rộng vết bỏng chịu đựng đau đớn, xoay người lao về phía cửa sổ, hắn không dám đi hành lang, tòa chung cư cũ kỹ hành lang chật chội, một khi bị bao vây, hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Trong tiếng thủy tinh vỡ, Âu Hướng Vinh từ lầu ba nhảy ra ngoài.
“Đoàng đoàng!”
Vừa đánh vỡ cửa sổ, Âu Hướng Vinh nghe thấy hai tiếng súng vang, hắn dùng con dao dài gạt bay viên đạn kia bắn về phía đầu, lại không cách nào ngăn cản viên đạn bắn về phía ngực.
Động năng cường đại của viên đạn xuyên phá làn da, bị cơ thịt kiên cường dẻo dai kẹp chặt.
Theo tiếng súng nhìn lại, trong bóng tối cạnh vùng xanh hoá, có một người đẹp con lai cao gầy, váy bút chì áo sơmi màu trắng, mái tóc ở trong gió bay lên, lạnh lùng xinh đẹp vô song.
Hai tay cô đều cầm một khẩu súng ngắn màu bạc, đôi chân dài đi tất đen buộc hai cái bao súng.
Đoàng đoàng đoàng! Người đẹp con lai bình tĩnh nổ súng, trình độ bắn rất chuẩn, tựa như có thể dự đoán được quỹ tích rơi xuống của hắn.
Âu Hướng Vinh sau khi liên tục trúng mấy phát sóng, rốt cuộc rơi xuống đất, hắn bỗng nhìn về phía cô gái con lai, trong mắt hiện lên hai phù văn màu máu vặn vẹo.
Ngay sau đó, vẻ mặt cô gái dại ra, quay nòng súng, nhắm vào mi tâm mình.
“Đoàng!”
Nòng súng phun ra ngọn lửa, viên đạn chưa thể bắn vỡ cái trán trơn bóng của cô gái, bị một đôi bàn tay thô ráp ngăn trở.
Bên cạnh cô không biết khi nào đã có thêm một vị công nhân đầu đội mũ thợ mỏ, khuôn mặt ngăm đen phủ đầy sự ngưng trọng, nói:
“Mê hoặc chi yêu?”
“Hoặc cổ chi yêu cấp 3.”
Trong bóng tối, một người đàn ông chống gậy chống đi tới, âu phục màu đen phối hợp ghi lê đen áo sơmi trắng, mái tóc chải cẩn thận tỉ mỉ.
“Bảo bọn nhỏ bố trí phòng ngự ở ngoài tiểu khu, đừng tới gần nơi này.”
Lại một giọng nói truyền đến, từ trong hành lang có người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám thủy mặc đi ra, khí chất dịu dàng điềm tĩnh, dung mạo tú lệ.
Âu Hướng Vinh cầm dao, sắc mặt âm trầm nhìn quanh phía.
“Ầm ầm ầm!”
Lúc này, nơi xa truyền đến tiếng xe máy nổ vang, ánh đèn sáng như tuyết đâm phá bóng tối, một chiếc xe máy gào thét mà đến, cô gái trên xe mặc quần áo đua xe màu trắng, thân trên cúi xuống, trong tay cầm một cây trường đao màu đen dài ba thước, dẫn đầu xung phong đến.
Ngay sau đó, tiếng súng một lần nữa vang lên, chặn đường lui của Âu Hướng Vinh, bóng người lửa nhảy xuống từ cửa sổ, từ bên cạnh ngăn chặn.
Đường Quốc Cường đội mũ thợ mỏ ấn hai tay ở trên mặt đất, mặt sàn xi măng vỡ vụn “răng rắc”, một đôi tay bùn đất ngưng tụ bắt lấy hai chân Âu Hướng Vinh.
Âu Hướng Vinh bình tĩnh vung lưỡi dao, gạt bay viên đạn góc độ xảo quyệt, đầu đạn và lưỡi dao bật ra đốm lửa chói mắt.
Ngay sau đó, cơ bắp chân hắn bành trướng, đánh nát đôi tay do bùn đất ngưng tụ, hướng phía trước quay cuồng một cái, vừa vặn tránh đi người lửa từ lầu ba bổ nhào xuống.
Thịch thịch thịch! Sau khi quay cuồng đứng dậy, hắn nhấc chân chạy như điên, lao về phía cô gái ngồi xe máy.
Trong bóng đêm, hai người lướt qua nhau, lưỡi dao sắc bén cắt rách ngực cô gái, nhưng không có xúc cảm chém trúng vật thật, cô gái trên xe máy ở khoảnh khắc bị lưỡi dao chém trúng, thân thể đã biến thành nước.
Mà trường đao của cô lướt qua ngực bụng Âu Hướng Vinh.
Ngực Âu Hướng Vinh rách ra, từng dòng máu tươi phun trào ra.
Hắn hoàn toàn không để ý thương thế, bước chân không ngừng chạy ra bên ngoài tiểu khu.
Lúc này, trong cửa sổ lầu hai một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám nhảy ra, nàng để trần đôi chân trắng như tuyết, chạy ở trên thân tường như giẫm trên đất bằng.
Tung người lao đi, đáp ở trước mặt Âu Hướng Vinh, quát một tiếng, xoay người, sườn xám bay lên, đôi chân dài mạnh mẽ hữu lực gào thét như roi, hung hăng quật ở trên người Âu Hướng Vinh.
Người sau bay đi như đạn pháo, húc nứt vách tường chung cư, chậm rãi gục xuống dưới đất.
“Dám ở trong khu trực thuộc của ta giết linh cảnh hành giả chính phủ, ngươi rất không tồi.”
Lúc này, Lý Đông Trạch xem kịch từ đầu tới đuôi, chống gậy chống chậm rãi bước đi, người này sắc mặt nghiêm túc, trấn định giống như đại lão phía sau màn, thản nhiên nói:
“Kế tiếp, ta sẽ tự mình tiễn ngươi lên đường.”
“Ài...” Tiếng thở dài thật lớn quanh quẩn quanh mình, Âu Hướng Vinh chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hắn đỏ tươi như máu, tràn ngập điên cuồng cùng thô bạo, một luồng lực lượng tà ác cường đại từ trong cơ thể hắn thức tỉnh.
Giọng hắn khàn khàn nói: “Các ngươi đều phải chết.”
Lý Đông Trạch yên lặng lui về phía sau hai bước, “Các anh em, vừa rồi là nói đùa, tôi cũng không phải người độc chiếm công lao.”