Hắn lấy ra bật lửa điểm châm thuốc, nhún nhún vai: “Được rồi, làm việc đi, sớm một chút lôi ra tên khốn Âu Hướng Vinh kia.”
Trong phòng hội nghị, Phó Thanh Dương nhìn chằm chằm cô gái sửa móng tay, nhíu mày nói:
“Lý Đông Trạch nói chị bị thương?”
Quan Nhã thổi thổi móng tay, lại từ trong túi xách lấy ra gương trang điểm, vừa dặm phấn, vừa nói:
“Cậu có rắm thì đánh, chị còn phải trở về làm việc.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Phó Thanh Dương lộ ra một mảng bất đắc dĩ: “Bác gọi điện thoại cho tôi, bảo chị tháng sau về nước, gặp một lần vị hôn phu người sắp xếp cho chị.”
“Lúc chị trở về đã nói rất rõ ràng với bà ấy, chị sẽ không kết hôn vì gia tộc, tự bà ấy đồng ý làm vật hi sinh của gia tộc, không có nghĩa chị cũng nguyện ý.”
Quan Nhã “Bốp” gập lại gương trang điểm, nói: “Người Phó gia các cậu rất nhàm chán. Thanh Dương à, sớm một chút cầm quyền đi, để mấy lão già kia dưỡng lão đi.”
Phó Thanh Dương trầm giọng nói:
“Chị không muốn kết hôn, thì lấy ra chút thành tích, đừng cả ngày chơi bời lêu lổng, lãng phí thiên phú vô ích. Các trưởng bối gia tộc chỉ tôn trọng cường giả, ví dụ như tôi, ví dụ như bà ấy.
“Như vậy đi, tôi điều chị đến đội ngũ khác đi, đội 3 khu Trường Thái rất không tệ, mỗi năm đều có thể lấy vài lần công bậc 2 tập thể, chị ở bên đó mạ vàng, tôi cũng dễ có lý do từ chối bác.
“Đội 2 của Lý Đông Trạch nhân tài quá ít, rất khó lập công.”
Quan Nhã nhíu nhíu mày, thở dài: “Đội 2 quả thật không chịu cố gắng, chị rất khó từ chối... Lại nói, có thằng nhóc tới đội chúng tôi, rất thú vị, để chị quan sát một chút nữa.”
Cô thu lại gương trang điểm, xách túi xách đi về phía cửa, cười nói:
“Cậu vẫn là lo cho bản thân trước đi, Âu Hướng Vinh nếu đại khai sát giới ở Tùng Hải, chính là vết bẩn không lau đi được trên lý lịch của cậu, bọn họ sẽ không để ý tất cả ngăn cản cậu vào trưởng lão hội.
“Chị họ đi đây, bye ~ “
Sáng sớm, Trương Nguyên Thanh đeo balo hai vai, đi về phía tòa nhà tổng hợp.
Hắn hôm nay sắp xếp hành trình là, buổi sáng tiết chuyên ngành, giữa trưa cùng buổi chiều tìm lão ti cơ nói chuyện phiếm, không, là tìm các đồng nghiệp trao đổi cảm tình, tăng tiến hữu nghị, mở rộng xã giao.
Dòng người tốp năm tốp ba tràn về phía tòa nhà tổng hợp, vừa xuống lầu, Trương Nguyên Thanh nghe thấy có người đang gọi mình.
Quay đầu nhìn lại, là Lý Nhạc Sinh cùng mấy người bạn học cùng lớp.
Lý Nhạc Sinh dẫn theo mấy nam sinh đuổi theo, mặt lộ vẻ chờ mong phát ra lời mời: “Bọn tôi tính làm cuộc gặp mặt giao lưu với mấy nữ sinh, ngay cuối tuần này, cậu muốn đi cùng hay không? Tôi nghe nói cậu là người địa phương Tùng Hải.”
Gặp mặt giao lưu? Nếu cuối tuần, ngay ngày kia... Trương Nguyên Thanh hơi trầm ngâm, nói: “Được.”
Lý Nhạc Sinh cùng mấy nam sinh nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười: “Vậy chúng ta thêm bạn tốt, ha, có cậu đi cùng, tin tưởng các nữ sinh sẽ nguyện ý ra ngoài chơi.”
“Chúng ta cũng thêm bạn tốt một chút đi.”
“Chúng ta cũng thêm một chút.” Mấy bạn học nam khác nhao nhao móc ra di động.
Trương Nguyên Thanh cùng các học sinh thêm bạn xong, mọi người cùng nhau đi về phía tòa nhà tổng hợp.
Lý Nhạc Sinh cười nói: “Tôi nghe một nữ sinh cùng quê nói, ngày hôm qua có nhân viên trị an tới gặp Từ Doanh Doanh, sau đó Từ Doanh Doanh ở trong ký túc xá khóc lớn một trận.”
“Nhân viên trị an? Đã xảy ra cái gì.”
Mấy nam sinh chấn động, dù sao đối với sinh viên mà nói, nhân viên trị an là quần thể vô cùng xa xôi.
Lý Nhạc Sinh nói: “Tôi nghe nói, là kẻ có tiền kia bao nuôi Từ Doanh Doanh gặp chuyện không may, nhưng tình huống cụ thể không quá rõ, nhân viên trị an tìm cô ấy là hỏi thăm tình huống người nọ.”
“Sẽ không là ôm tiền chạy trốn chứ, bây giờ kinh tế đình trệ, tiền lệ kẻ có tiền vỡ nợ bỏ trốn nhiều lắm.” Có người suy đoán.
Trương Nguyên Thanh nghe các học sinh hóng hớt, ánh mắt đảo qua sinh viên lui tới, trong dòng người không quá chật chội, thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Đó là một nữ sinh xinh đẹp mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài xõa ra, trang điểm trang sức trang nhã, chính là nữ nhân vật chính đề tài vừa rồi Từ Doanh Doanh.
Cô như chim nhỏ nép vào người rúc vào trên thân một người đàn ông, người đàn ông đó đeo khẩu trang, tóc cắn ngắn, chân mày thưa thớt, mép trên khẩu trang lộ ra một đoạn sẹo nhỏ.
Con ngươi Trương Nguyên Thanh đột nhiên co rút lại.
Âu Hướng Vinh? !
Hắn lại nhìn Từ Doanh Doanh, cẩn thận quan sát, lúc này, mới phát hiện một ít manh mối.
Từ Doanh Doanh vẻ mặt cứng ngắc, nhìn như rúc vào trong lòng Âu Hướng Vinh, nhưng càng giống bị hắn khoác vai uy hiếp.
Âu Hướng Vinh sao có thể xuất hiện ở đại học Tùng Hải? Còn cùng một chỗ với Từ Doanh Doanh?
Hắn làm sao dám xuất hiện ở đại học Tùng Hải, hắn đang bị tổ chức chính phủ truy nã, là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là đầu óc có vấn đề?