Hai, hai vạn? Mình trước khi chuyển chính thức, tiền lương một tháng mới hai vạn, tiền này cô kiếm cũng quá dễ rồi nhỉ... Trương Nguyên Thanh theo tiếng nhìn lại, đuôi xe một chiếc xe hơi màu đen, vị trí sát tường, Từ Doanh Doanh hoảng sợ đứng dán sát vào tường, Âu Hướng Vinh trong tay cầm dao, đứng ở một bên.
“Đừng nói không biết với tao, đừng nói không biết với tao...”
Âu Hướng Vinh ánh mắt hung dữ, như bị thần kinh quát khẽ.
“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, Triệu Anh Quân có từng hướng mày lộ ra tin tức chén thánh cùng danh sách hay không.”
“Tôi, tôi thật sự không biết anh nói là cái gì” Từ Doanh Doanh mắt đỏ bừng, nước mắt to như hạt đậu tuôn rơi.
Âu Hướng Vinh im lặng vài giây, tiếng thở dài mỏi mệt quanh quẩn ở bãi đỗ xe trong lòng đất.
Con ngươi của hắn sáng lên ánh sáng màu đỏ tươi, vẻ mặt dưới khẩu trang biến thành dữ tợn điên cuồng, mang theo một chút điên cuồng, lẩm bẩm:
“Cho mày cơ hội mày không còn dùng à, cho mày cơ hội mày không còn dùng à...”
Bàn tay giăng kín vết chai của Âu Hướng Vinh bóp chặt cái cổ trắng nõn của Từ Doanh Doanh, cánh tay tráng kiện nhấc cô lên, sắc mặt Từ Doanh Doanh nháy mắt đỏ lên, lại từ đỏ biến thành tím, hai chân đạp lung tung, đôi mắt trắng dã.
Âu Hướng Vinh lộ ra nụ cười dữ tợn sung sướng, sau đó đưa mũi dao lên, tì vào ngực Từ Doanh Doanh.
Đang lúc hắn tính đâm mũi dao vào trái tim cô gái này, đột nhiên, trực giác của mê hoặc chi yêu hướng hắn vận chuyển tín hiệu nguy hiểm, lông tơ mu bàn tay đột nhiên dựng lên.
Phụ cận không có ai, không có bất cứ động tĩnh cùng khác thường nào.
Nhưng hắn lại cảm nhận được cơn lạnh toát phát ra từ trong lòng, có nguy hiểm không thể biết trước đang tới gần hắn, bao phủ hắn.
Linh cảnh hành giả!
Âu Hướng Vinh kinh nghiệm phong phú lập tức ý thức được mình đã gặp linh cảnh hành giả tập kích, hắn bóp cổ Từ Doanh Doanh, bằng vào cảm giác, hung hăng ném cô về phía sau.
Bốp! Từ Doanh Doanh đập mạnh lên mặt đất, quay cuồng mấy mét, ngất đi.
Thấy kẻ tập kích không cứu cô gái này, Âu Hướng Vinh “bịch bịch bịch” lui về phía sau, đồng thời, chém ra con dao dài về trước mặt.
Lưỡi dao sắc bén vẽ ra một đường cong sáng như tuyết, trong hư không phía trước truyền đến tiếng vang sắc bén “Đinh”, bắn ra đốm lửa chói mắt.
Hắn chém trúng vũ khí của đối phương.
Âu Hướng Vinh bằng vào xúc cảm binh khí va chạm, phán đoán ra vị trí kẻ địch, lập tức bành trướng cơ bắp phần chân, cả người tựa như lắp lò xo, quỳ gối, tung người lên gối.
Tiếng ‘Ầm’ vang lên trầm đục, hai đầu gối Âu Hướng Vinh cảm nhận được cảm giác đả kích vào vật thật, bên tai vang lên tiếng người đánh lén kêu rên.
Ngay sau đó, trong hư không “bay” ra một người, một sinh viên trẻ tuổi, mặc quần thể thao áo bóng chày, ngũ quan không tệ, khí chất rạng rỡ, trong tay nắm một cây chày đồng thau dài bằng nửa cánh tay.
“Thần dạ du?”
Âu Hướng Vinh lập tức hiểu ra, biết vì sao tối hôm qua tập kích sẽ đến nhanh như vậy.
Biết trận chiến vây giết kia suýt nữa bỏ mình bắt nguồn từ ai.
Tinh thần ở trạng thái không bình thường, trong mắt hắn hiện lên hung ác cùng thù hận, sinh ra sát khí cùng tâm lý trả thù mãnh liệt đối với thần dạ du trước mắt.
Âu Hướng Vinh cầm con dao dài tung người lên, lực bật nhảy cường đại khiến hắn lướt qua khoảng cách mười mấy mét, hung ác vồ tới sinh viên đang quay cuồng dưới đất.
Khí thế hung hãn tựa như bạo long hình người.
Nhìn thấy một màn này, Trương Nguyên Thanh suýt nữa hô to: Xin lỗi quấy rầy, hảo hán tha mạng!
Hắn không thử bò dậy, mà là theo quán tính tiếp tục quay cuồng, đồng thời câu dẫn lực lượng thái âm, lại một lần nữa tiến vào trạng thái dạ du.
Hắn đang quay cuồng đột ngột biến mất ở tầm nhìn của Âu Hướng Vinh, vị mê hoặc chi yêu này mất đi mục tiêu.
Sau khi tránh thoát cú vồ, Trương Nguyên Thanh trong trạng thái tàng hình khom lưng, chạy vội đến cạnh một chiếc xe trắng bên trái, dựa lưng vào bánh xe, há mồm to thở dốc.
Vừa rồi một cú lên gối đó, thiếu chút nữa đánh hắn tim dừng đập.
“Đau chết mất...”
Ngực đau đớn cũng hắn sắc khiến mặt trắng bệch, hít thở cũng cảm thấy đau đớn, may mắn thần dạ du sinh mệnh lực cường đại, hơn nữa có được năng lực tự lành khả quan, chút thương thế này rất nhanh có thể bình phục.
Nhưng Trương Nguyên Thanh cũng thông qua vừa rồi giao thủ, nhận thức được thực lực hai bên chênh lệch.
Vị mê hoặc chi yêu này có được trực giác sâu sắc cùng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hơn nữa lực lượng thân thể cường đại vô cùng, tựa như là nghề nghiệp loại hình cận chiến.
Lúc này, hắn nghe thấy “rầm” một tiếng, Âu Hướng Vinh nhảy lên nóc một chiếc xe hơi màu đen cách mất mét.
Một đôi mắt hung dữ của Âu Hướng Vinh đảo qua bãi đỗ xe trong lòng đất, giọng điệu âm lạnh:
“Thần dạ du của Thái Nhất Môn không nên ở Tùng Hải, mày là thần dạ du Ngũ Hành Minh?