Không biết bao lâu trôi qua, Triệu Trường Hà cũng không đếm được mình đã bổ bao nhiêu đao, mệt mỏi đến rã rời, nhưng trong lòng lại thỏa mãn.
Đã tìm được cảm giác khi bổ, có lực khống chế nhất định, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, ổn, chuẩn hơn. Vốn là dùng sức bổ vào cọc, vết đao lộn xộn không tập trung được vào một điểm, bây giờ đã làm được.
Cảnh giới “tay nhanh hơn não” trong truyền thuyết, tâm niệm đến đâu đao chém đến đó, quả nhiên có thể đạt tới thông qua tập luyện.
Cũng không có gì lạ, trăm hay không bằng quen tay vốn là đạo lý xưa này.
- Mẹ nó người toàn mồ hôi bẩn, lại không có chỗ tắm rửa, thật khó chịu a.
Triệu Trường Hà vừa lau mồ hôi vừa đi về phòng, miệng không ngừng chửi bậy, nhưng thấy Lạc Thất giống như đã ngủ liền dừng nói.
Hắn liều mạng luyện công một phần cũng vì chống lạnh. Giữa mùa đông lại mặc y phục mỏng manh, nếu không vận động thật có thể bị lạnh chết. Chỉ là mỗi khi dừng lại, gió rét thổi ngược về, vẫn lạnh không chịu được.
Triệu Trường Hà rất bất đắc dĩ đem áo lót treo lên cho mau khô, hắn lau vội thân thể rồi nhanh chóng chui vào chăn của mình.
Lạc Thất bỗng nhiên rụt lại, lăn sâu vào bên trong thêm một chút.
- Chưa ngủ a?
- Ngươi bổ đao ổn ào quá, ai ngủ được?
Triệu Trường Hà có chút xấu hổ:
- Vậy ta về sau không luyện đao buổi tối nữa, luyện công là được.
- Không cần – Lạc Thất cứng rắn nói – Ngươi nhất định phải nhanh chóng nâng cao thực lực, sao có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà ngừng lại? Ngược lại ta cũng không để ý, về phần cách nhìn của người ngoài, quản bọn hắn làm gì.
- Mặc kệ ngươi, ngủ hay không a, ta mệt chết rồi, ngủ trước .
- ....
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Triệu Trường Hà thực sự mệt muốn chết rồi, nhắm mắt trực tiếp ngủ luôn. Mỗi người cứ như vậy cuộn tròn trong chăn của mình, kỳ thực chẳng ai đụng vào ai, không giống như trong tưởng tượng của Lạc Thất sờ mó lung tung, đụng chạm. Ngược lại mỗi người trên thân đều có một cỗ mùi vị lạ, để người kia ngửi được, có chút xấu hổ a.
Hắn căn bản không có tâm tư tìm tòi xem Lạc Thất đến cùng là nam hay nữ, bây giờ đầy bụng tâm sự, còn có tâm tư nghĩ nhiều làm gì. Như hắn đã nói, tốt nhất đừng là nữ, là nữ thực sự quá phiền phức, nam nhân vẫn tốt hơn trong tình thế hiện tại.
Đầu óc thông suốt, Triệu Trường Hà rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Bên kia Lạc Thất vội vã cuống cuồng nắm lấy chăn, tuy quay mặt vào tường nhưng con mắt mở to, toàn thân căng thẳng đến cứng ngắt, tim đập bang bang như muốn nhảy ra lồng ngực.
- Hắn dám ôm tới không? Hẳn là không dám a. Hắn nói hắn sẽ không ôm, không biết hắn có nói thật không?
- Nhưng nếu là hắn trong lúc ngủ mơ vô ý thức ôm chầm lấy làm sao bây giờ?
- Vô ý thức ôm hắn cũng coi như không biết cái gì a?
- Vậy nếu là hắn tỉnh ta còn không tỉnh, chẳng phải hắn sẽ biết.
Lạc Thất trong đầu rối bời một cục, triệt để mất ngủ.
Kết quả bên cạnh truyền đến tiếng ngáy như sấm, Triệu Trường Hà không bao lâu đã ngủ đến thiên hôn địa ám. Lạc Thất tức giận quay người, hung tợn giơ chân lên muốn đạp, nhưng do dự phút chốc rồi lại chậm rãi buông xuống.
Ánh mắt của y lập lòe nhìn Triệu Trường Hà trong bóng tối, vết sẹo bên mặt tên này trong màn đêm vẫn bắt mắt như cũ.
Kỳ thực cái sẹo này không những không làm Triệu Trường Hà xấu đi mà còn khiến y trông rất nam tính. Bởi vì bản thân Triệu Trường Hà vốn dương cương anh tuấn, đẹp trai đến giống như Ngô Ngạn Tổ, bây giờ thêm một vết sẹo trên mặt lại có thêm vài phần hoang dã.
Triệu Trường Hà thật sự ngủ ngon vô cùng, cả người cũng không động lấy một cái. Lạc Thất nhìn hắn hồi lâu cũng chậm rãi buông lỏng tâm tình. Chẳng biết từ lúc nào, đầu óc mệt mỏi của y cũng không chống đỡ nổi, mơ mơ màng màng ngủ đi.
Trong lúc ngủ mơ phảng phất có một người, rất ôn nhu bưng đồ ăn lên.
Lạc Thất lờ mờ nghe thấy mình hỏi:
-Nương, ngươi vì sao không ăn?
Người trong mộng xoa xoa đầu nàng nói:
- Nương giữa trưa ăn rồi, không đói bụng.
Người nọ diện mục mơ hồ, chỉ tồn tại ở trong ký ức từ khi còn nhỏ, có lẽ sớm đã quên đi dung mạo ấy.
...
Hai người đều đầy bụng tâm sự, trong giấc ngủ cứ chập chờn, sáng hôm sau khi tạp dịch đưa bánh bao tới, vừa gõ cửa một tiếng thì cả hai từ trên giường đã bật dậy như lò xo. Tiếp đó đều tự bình tĩnh lại, quay đầu liếc nhìn nhau một cái, Triệu Trường Hà cười nói:
- Chào buổi sáng.
Lạc Thất không để ý tới hắn, trước hết cúi đầu nhìn xuống thân thể, gối ôm vẫn che phủ gắt gao. Hắn nhẹ nhàng thở phào, không đáp lời.
Triệu Trường Hà cũng lười để ý đến hắn, nhảy xuống giường đi mở cửa, lúc y lấy bánh cao lượng quay vào vẫn trông thấy Lạc Thất đang ngồi bên giường, mái tóc xõa hơi rối.
Tư thái này...Trong vẻ lơ đãng lại như phong tình vạn chủng.