Phản ứng của Lạc Thất rất hợp lý, không có gì bất thường. Triệu Trường Hà cũng không nghĩ nhiều, cười ha hả cạn chén:
- Uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt to. Hồi nhỏ xem Thủy Hử...Ách, dù sao hồi nhỏ ta từng có ước mơ như thế, cảm giác hào khí ngút trời. Kết quả bây giờ thật sự là ở hang ổ thổ phỉ, thịt tự kiếm, rượu tự mua, một hồ lô rượu còn phải tiết kiệm chia ra uống. Thật sự là vỡ mộng.
Lạc Thất bật cười:
- Ngươi nói viễn cảnh kia là đại ngộ của sơn trại đại vương, ở đây ít nhất cũng là đại đầu lĩnh. Bất quá ta có cảm giác ngươi sẽ làm được.
- Có chút khó, muốn làm đại đầu lĩnh ít nhất phải chính thức nhập giáo làm giáo chúng nhỉ? Bây giờ còn chưa thấy có hy vọng gì để nhập giáo, nói cho ta học tập tín ngưỡng, thế nhưng bây giờ cũng chưa thấy bất cứ ai tới a? Tôn giáo tập hình như không chịu trách nhiệm chuyện này, đà chủ căn bản là không gặp người, không biết trốn đi đâu mất rồi.
Lạc Thất nhếch miệng, chăm chú nhìn biểu lộ của Triệu Trường Hà:
- Nhìn thái độ của ngươi hình như cũng không quá quan tâm?
- Cũng có chút để tâm, dù sao ta muốn lấy được Huyết Thần Công chứ không phải là Huyết Sát Công. Đương nhiên nếu gia nhập được vào Tứ Tượng Giáo còn tốt hơn...Giáo chủ luyện Huyết Thần Công còn không phải bị vượt cấp khiêu chiến a.
Lạc Thất cười ra tiếng.
Xem ra mặc dù Triệu Trường Hà trên miệng không nói, nhưng trong lòng y trận chiến giữa Nhạc Hồng Linh với Tiết Thương Hải đã triệt để khiến hy vọng đối với Huyết Thần Giáo không còn.
Triệu Trường Hà nhấp rượu nói:
- Ngược lại bây giờ cũng không có gì cấp bách, mới bắt đầu thôi, có khi ngày mai đà chủ phân đà này liền bị đổi thì sao? Đổi Tôn giáo tập lên thì cuộc sống của ta liền tốt hơn nhiều, hắn đối với ta không tệ.
- Nghĩ hay thật, ngươi cho rằng Phương đà chủ trốn đi chơi sao, người ta hẳn đang ở trong thành giảng đạo a...Mặc dù ta hôm nay vào thành không hề thấy dấu hiệu ma giáo giảng đạo, xem ra mở đầu khó khăn nên còn chưa bắt đầu được.
- Thế cũng chưa hẳn – Triệu Trường Hà thấp giọng – Ngươi có cảm giác hay không, cái phân đà này rất quái dị.
Lạc Thất run lên một chút, hắn cũng không muốn đàm luận đề tài này, ngươi còn không bằng tiếp tục xoắn xuýt ta là nam hay nữ a! Nhưng Triệu Trường Hà nói đến đây, hắn chỉ có thể giả ngu:
- Ý ngươi là?
- Phân đà này là phân đà mới, nhưng cái tế đàn dưới đất kia tuyệt đối không phải vừa xây, đây là công trình rất lớn nhỉ? Rõ ràng là đã có từ lâu, hẳn là tiền nhân lưu lại bí địa bị người Huyết Thần Giáo phát hiện.
Lạc Thất lập tức nói:
- Cái này cũng rất bình thường a, có sẵn chỗ liền dùng thôi. Tiếp đó ngay tại chỗ này dựng lên sơn trại, thiết lập phân đà, không có gì kỳ quái.
- Nhưng bọn hắn tội gì mà giữa mùa đông lại đi thiết lập phân đà chứ? – Triệu Trường Hà không biết nói gì – Dù gì cũng là một giáo phái lớn, muốn xây phân đà lại không sớm chuẩn bị, bây giờ gió tuyết ngập trời lại bắt đầu, vừa thiếu ăn lại vừa thiếu mặc, tội gì phải tới đây chịu khổ. Tiết giáo chủ đầu óc bị vượt cấp khiêu chiến đánh hỏng rồi sao? À quên mất, khi đó hắn còn chưa bị Nhạc Hồng Linh đánh.
Lạc Thất nhất thời nghẹn lời.
Không phải, ngươi đã nói không tiếp tục đề tài vượt cấp khiêu chiến này nữa mà.
- Nhạc Hồng Linh chính là gần đây mới vô ý nghe thấy bọn hắn thảo luận tập kích Lạc gia, nàng nói lúc đó Tiết giáo chủ cũng có mặt. Chứng minh rằng ở đây cất giấu bí mật gì đó quan trọng, Huyết Thần Giáo chủ lực vào nơi này khai hoang, giáo chủ tự mình dẫn đội. Về sau bởi vì chuyện đi giết Lạc Chấn Vũ nên bị chặt đứt, kỳ thực sự tình hẳn là không có hoàn thành, hoặc chỉ hoàn thành một nửa, giáo chủ không có cách nào ở lại đây lâu dài, cho nên giữa mùa đông vẫn lưu lại người ở đây thiết lập phận đà, tiếp tục tìm kiếm.
Lạc Thất: “......”
Triệu Trường Hà uống cạn chén rượu, nặng nề đặt lên bàn:
- Ta rất hoài nghi, cái này thậm chí không phải sự tình của Huyết Thần Giáo, mà đứng đằng sau là Tứ Tượng Giáo. Có thể vào được Tứ Tượng Giáo hay không, không cần học Huyết Thần Công nữa hay không có lẽ còn phụ thuộc vào công trạng ở đây, để tâm một chút cũng không mất gì.
Lạc Thất sâu kín nhìn bát rượu, bỗng nhiên ngẩng đầu nở nụ cười:
- Ngươi a, uống rượu thì uống rượu, nói nhiều như vậy làm gì, Triệu Trường Hà mỗi ngày đầy mồm chuyện xấu của nam nhân đâu rồi.
- Thảo, tới, làm ba bát.
- Hồ lô này không rót được nhiều rượu như vậy.
- Có bao nhiêu uống bấy nhiêu, mùa đông uống chút rượu nóng thật sự sảng khoái!
Rượu nóng chính xác uống rất sướng, nóng đến mức Lạc Thất mặt nhỏ đỏ bừng, trong mắt sương mù vờn quanh, mông lung mà mê hoặc.
Sau khi uống xong, hắn cúi đầu nhìn cái bát trống rỗng, bỗng nhiên sâu kín nói một câu:
- Trường Hà, loại thế đạo này, ngươi không nên quá tín nhiệm người khác, phân tích được những thứ thì nên giữ trong lòng, vì sao phải nói ra.
Triệu Trường Hà ngẩn người:
- Cái này với ngươi có gì mà không thể nói? Còn người khác còn lâu ta mới nói.
- Không nên tùy tiện tín nhiệm bất luận kẻ nào, kể cả ta – Lạc Thất dừng một chút, lại bồi thêm – Cũng bao gồm cả vị Tôn giáo tập mà ngươi cảm thấy không tệ kia...