- Ách – Triệu Trường Hà thăm dò hỏi – Ngươi có phải là uống say rồi không?
Lạc Thất cười cười, dáng dấp như tửu lượng kém đứng dậy duỗi lưng một cái:
- Đúng vậy a, tửu lượng không tốt...Ta lên giường nghỉ trước.
Triệu Trường Hà cũng đứng dậy, có chút hung hãn chộp lấy bả vai Lạc Thất:
- Đại sư huynh a, mới uống được một vài chén rượu...
Lạc Thất không ngờ y làm thế, nhất thời không kịp tránh bị nắm lấy vai, trong nháy mắt cả người cứng đờ.
- Gầy quá – Triệu Trường Hà đưa tay nhéo nhéo đầu vai của hắn – Ngươi cái tên này cũng chỉ luyện một chút nội tức, nếu cái thế giới này mà không có nội lực, một mình ta cũng có thể đánh mười tên như ngươi. Đi ngủ đi, ta luyện thêm nội công một chút. Rượu vào người máu nóng, tu luyện sẽ nhanh hơn đây...
Triệu Trường Hà buông tay khỏi vai Lạc Thất, đi ra ngoài cửa đứng tấn.
Lạc Thất ngây ngốc mà đứng ở đó, cứng đờ quay đầu nhìn về phía cửa chính.
Cứ như vậy bị nắm sao?
Đối với Triệu Trường Hà mà nói, đây là chuyện rất bình thường? Cùng huynh đệ động tay động chân mà thôi, nam nhân ai lại để ý việc này... Nhưng Lạc Thất lúc này cả người đều tê dại, hiện tại cũng có chút mộng bức, trong đầu rỗng tếch, phảng phất còn có dòng điện chạy quanh người.
Triệu Trường Hà lẩn như chạch tới bên cửa mà đứng tấn, trong lòng cũng hối hận không thôi.
Hắn đương nhiên là cố ý!
Uống rượu vào rồi, nhìn thấy Lạc Thất khuôn mặt đỏ bừng hết sức xinh đẹp nhất thời có điểm không kiềm chế được, tóm lại là huyết khí phương cương mà...Cũng đồng thời muốn mượn cơ hội chứng thực một chút.
Nam nhân và nữ nhân bờ vai sẽ khác, mức độ mềm mại cũng không giống nhau.
Lần này là thật sự xác nhận, chính là nữ.
Vốn là còn chút ác ý, muốn xem đại sư huynh tiện nghi này nữ giả nam trang bị người ta phi lễ sẽ có bộ dạng gì a...Còn mạnh mồm: “Không nên tùy tiện tín nhiệm bất luận kẻ nào, kể cả ta”, xùy, trò trẻ con.
Nhưng rất nhanh chính hắn cũng muốn tặng mình một bạt tai, thực sự là rảnh rổi kiếm thêm chuyện à, làm như thế thì được lợi gì, ngược lại còn khiến mình vô duyên vô cớ nhất trụ kình thiên, chỉ có thể giả bộ ra ngoài cửa đứng tấn để che lấp.
Tội gì.
Hơn nữa thế này về sau làm sao ở chung a! Chính mình đã nói nam dễ ở chung hơn, còn khăng khăng một mực là như thế, chứng thực làm cái rắm.
Triệu Trường Hà thật muốn tát chết chính mình.
Thế là một người ngây ngốc tại chỗ nhìn ra, người còn lại ngây ngốc giả vờ luyện công, cả hai cũng suy nghĩ lung tung, bầu không khí vừa quái dị vừa ngượng ngùng, bỗng nhiên Lạc Thất cười rộ lên rất đẹp.
Triệu Trường Hà khóe mặt liếc qua, vụng trộm thăm dò, người đều tê dại đi một chút, nghiêm trang giả bộ đứng tấn nhìn trời.
Hắn thấy Lạc Thất dậm chân đi tới, chủ động đưa tay chộp lấy bả vai mình:
- Này.
Triệu Trường Hà toàn thân cứng ngắc:
- A? Có việc gì sao?
- Động tác trung bình tấn hôm nay của ngươi sai rồi, luyện như thế sẽ xảy ra sự cố - Lạc Thất thì thầm nói – Sẽ không phải mới uống chút rượu, nóng người lên rồi thì nghĩ đến chuyện kia? Cái này cũng không tốt, có muốn ca ca dẫn ngươi vào thành đi kỹ viện dạo chơi không?
- Ách...Cái kia – Triệu Trường Hà khóe miệng co quắp, có chút khó khăn nói – Ngươi không phải bình thường tay đều không muốn cho người ta chạm sao, tự nhiên lại kề sát ta như thế.
Lạc Thất điềm nhiên như không đáp:
- Trước đó không quen, bây giờ là huynh đệ rồi, không phải đều như thế sao? Ngươi có thể nắm ta, ta lại không thể nắm ngươi?
Thì ra là thế.
Nàng còn muốn giả bộ sao? Còn dùng loại phương pháp này để giả bộ? Đứng nửa ngày tự hỏi, liền là câu trả lời này?
Triệu Trường Hà dở khóc dở cười, đơn giản không biết đánh giá thế nào với loại tiện nghi đưa tới cửa này, trong lòng ngược lại buông lỏng không ít.
Vốn là mọi chuyện đều tốt...Nhưng nàng lại tựa vào thân hắn, tay chụp lấy bả vai, hơi thở thơm ngát nhẹ nhàng phả bên tai...Làm Triệu Trường Hà xấu hổ phát hiện, trung bình tấn đều sắp không che giấu được nữa rồi.
Kỳ thực đứng tấn luyện công vẫn rất tốt, trong lúc đắm chìm vào công pháp có thể quên hết đi mọi chuyện xung quanh.
Lúc ngủ mới là thật khảo nghiệm.
Thời điểm chưa xác định được chân tướng thì cũng thôi, lười suy nghĩ nhiều. Bây giờ biết rõ nàng là nữ hài tử, còn cùng mình ngủ chung một giường, làm sao có thể không nghĩ như trước a!
Càng khó xử hơn nữa là hôm nay cả hai đã tắm qua, Lạc Thất vào thành còn thay quần áo, bây giờ còn một cỗ mùi thơm nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi.
Triệu Trường Hà đã quen nằm ngửa bụng lên trời hôm nay lại cực kỳ hiếm có xoay người quay mặt ra ngoài, co ro nằm, nằm hơn nửa canh giờ con mắt vẫn mở to, căn bản không ngủ được.
Ngược lại Lạc Thất an tĩnh nằm ngửa, hai mắt khép hờ, nhìn như đang tĩnh khí tu hành. Kỳ thực trong lòng y cũng rất loạn, sao có thể tu hành, đang mắng thầm con mẹ nó từng chập a.
Thật hại người, tu luyện nội tức chú trọng ngưng thần tĩnh khí, tâm vô tạp niệm, nhưng tình huống thế này làm sao ngưng thần, làm sao tĩnh khí bây giờ?
Không tẩu hỏa nhập ma đã là may rồi...