Tổ An phiền muộn, đây là sự tình quái quỷ gì chứ, mình thân là cô gia, quyền lợi không hưởng thụ được, nghĩa vụ lại chạy không thoát:
- Viên gia cũng là Công Tước?
Sở Hoàn Chiêu lắc đầu:
- Này thì không phải, tuy nhà bọn hắn có tước vị, lại không có đất phong, kém cha ta không ít.
Tổ An nhịn không được nói:
- Nhà các ngươi đường đường là Công Tước Phủ, vậy mà luân lạc tới mức bị tiểu môn tiểu hộ kéo lên lôi đài quyết định thị trường, có mất mặt hay không hả?
Sở Hoàn Chiêu còn chưa kịp trả lời, Viên Văn Đống đã đen mặt nói:
- Tuy địa vị của Minh Nguyệt Công rất cao, nhưng Đại Chu Vương Triều ta là địa phương giảng đạo lý, huống chi thiên hạ này cũng không phải chỉ có Sở gia là Công Tước.
Tổ An ồ lên:
- Ta nghe ra ý tứ của ngươi, là phía sau các ngươi cũng có núi dựa lớn, khó trách sủa lợi hại như vậy, nguyên lai là chó có chủ nhân.
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +321!
Nhìn nhân viên học viện ở cách đó không xa, Viên Văn Đống hít sâu một hơi:
- Ngươi chỉ biết sính miệng lưỡi thôi sao, hôm nay ta không so đo với ngươi, chờ đến ngày thi đấu...
Hắn đến bên người Tổ An, nhỏ giọng nói:
- Ta lại đánh gãy tay chân của ngươi, triệt để phế bỏ ngươi!
Tổ An thở dài một hơi:
- Ta cảm thấy ngươi nên quan tâm làm sao bồi thường kiếm của bọn hắn đi.
Bởi vì vừa rồi Lỗ Đức tới xua đuổi, phần lớn người vây xem đã tán đi, bất quá còn có mười mấy người một mực ở lại nơi đó không nhúc nhích, nhìn về phía Viên Văn Đống biểu lộ muốn nói lại thôi, vừa rồi Viên Văn Đống điều khiển bội kiếm của bọn hắn công kích Bùi Miên Mạn, kết quả bị Hắc Viêm của đối phương đốt sạch, những người này tự nhiên đau lòng không thôi, nhưng trong lúc nhất thời lại không dám yêu cầu Viên Văn Đống.
Nghe Tổ An mở đầu, những người này rốt cục nhịn không được, nhao nhao kêu lên:
- Bồi thường kiếm cho chúng ta!
- Bảo kiếm kia của ta tới mấy ngàn lượng a!
- Bảo kiếm của ta là tác phẩm của đại sư, chém sắt như chém bùn...
Viên Văn Đống tức đến xạm mặt lại:
- Ngậm miệng, nhà ta chính là mở Binh Khí Phường, còn có thể thiếu mấy thanh kiếm nát của các ngươi sao!
Thật vất vả mới trấn an những người này xuống, quay đầu lại, phát hiện đám người Tổ An đã người đi nhà trống.
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +123!
Lúc này Tổ An đã bị Sở Hoàn Chiêu kéo tới căn tin, hắn nhìn bố cục không khỏi vui vẻ, cái này và căn tin ở đại học kiếp trước không có khác gì nhau, khác biệt duy nhất là chỗ này không cần tự mình đi mua cơm, sẽ có người gọi món ăn giúp, bất quá những trường đại học cao cấp ở kiếp trước cũng có căn tin như vậy.
- Ta mời ngươi, tùy tiện ăn đi!
Sở Hoàn Chiêu ném menu tới trước mặt, bộ dáng giống như tiểu phú bà.
Vi Tác bị nàng đuổi tới nơi xa âm thầm giơ ngón tay cái, vị đại ca này của mình quả thực là mẫu mực của giới ăn bám, ân, phải học tập đại ca, tìm phú bà ăn bám, Khương hiệu trưởng thì quá xa vời, trước tìm phú bà dễ dàng chút...
Tổ An nhìn cũng chưa từng nhìn menu, trực tiếp nhìn nhân viên nói:
- Vậy mỗi món một phần đi.
Hắn tràn ngập tò mò với đồ ăn của thế giới này, rất nhiều thứ trên menu hắn căn bản không biết, vừa vặn có thể thử một chút.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +99!
- Đừng nghe hắn.
Sở Hoàn Chiêu vội vàng xua tay, sau đó hung hăng trừng Tổ An.
- Ngươi là heo hả, ăn hết nhiều như vậy sao?
- Ăn không hết.
Tổ An giang tay ra.
- Nhưng ta có thể mỗi món ăn một miếng nha. Trước kia nhà nghèo, rất nhiều thứ chưa ăn qua, hôm nay đã có người mời khách, ta đương nhiên phải thử hết.
Sở Hoàn Chiêu:
- ...
- Không được, chỉ có thể gọi mười... A không đúng, nhiều nhất chỉ có thể gọi tám món.
- Vì sao?
Tổ An âm thầm cảm thán, lúc đầu nghĩ hai người ăn bốn món là đủ rồi, huống chi tiểu nha đầu này thân thể không lớn, đoán chừng ăn không nhiều, nào biết nàng há miệng chính là mười món tám món, xem ra những đệ tử quý tộc này ngày thường sinh hoạt rất xa hoa lãng phí, hừ, ta phải học tập thật giỏi... A phi, hảo hảo phê phán một chút.
Sắc mặt Sở Hoàn Chiêu đỏ lên:
- Ta... Ta không có nhiều tiền như vậy.
Tổ An xem thường nói:
- Vậy mới vừa rồi ngươi còn nói tùy tiện gọi, không có bản lãnh thì đừng trang bức.
Sở Hoàn Chiêu rốt cục nhịn không được, vỗ menu trong tay, bỗng nhiên đứng dậy:
- Họ Tổ, ngươi có ăn hay không!
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +666!
- Ăn, vì cái gì không ăn.
Tổ An nhìn nhân viên đang trợn mắt hốc mồm nói.
- Vậy mang lên tám món ăn ngon nhất đi.
- Vâng...
Nhân viên trưng cầu nhìn nhìn Sở Hoàn Chiêu, thấy nàng không có phản đối, liền chạy vào bếp.
Cách đó không xa, một đám nam nhịn không được nói:
- Thấy không, cơm chùa nào có ăn ngon như vậy, còn không phải cần nhìn tâm tình của phú bà? Suốt ngày bị phú bà chửi mắng?
- Không đúng a, tựa hồ là tiểu phú bà bị hắn chọc giận?
- Thôi đi, quản ai chọc ai, có phú bà đẹp như vậy, dù mỗi ngày bưng nước rửa chân cho nàng ta cũng nguyện ý.
- Ta cũng nguyện ý!
- Ta cũng nguyện ý!
- Không có tiền đồ... Kỳ thật ta cũng nguyện ý.
- Cắt...
Ánh mắt Sở Hoàn Chiêu sáng rực nhìn Tổ An:
- Họ Tổ, thành thật khai báo, ngươi là làm sao cấu kết với mấy nữ nhân kia?
Tổ An gõ bàn nói:
- Này này, gọi tỷ phu!
Hô hấp của Sở Hoàn Chiêu cứng lại, khuôn mặt nhỏ lại phồng lên:
- Ngươi có hết hay không, lần kia đánh cược ta thua ngươi, nhưng ta gọi ngươi tỷ phu lâu như vậy, hôm nay còn chạy đến ra mặt cho ngươi, làm sao cũng coi như trả hết nhân tình chứ.