Tổ An nhếch miệng:
- Trước đó còn nói phải bảo bọc ta, còn tưởng Sở nhị tiểu thư ngươi ở trong học viện lăn lộn oai phong lắm, kết quả hôm nay một tiểu ma cà bông cũng không giải quyết được, còn phải ta tự mình xuất mã.
Sở Hoàn Chiêu trợn mắt:
- Ngươi tự thân xuất mã, rõ ràng là tìm một đống nữ nhân ra nha.
- Có khác nhau sao?
Tổ An giang hai tay.
- Có thể tìm các nàng hỗ trợ không phải năng lực của ta sao?
Sở Hoàn Chiêu bị hắn quấn đến choáng váng:
- Được rồi được rồi, mau nói là thế nào cùng các nàng cấu kết lại!
Tổ An nhịn không được nói:
- Cái gì gọi là cấu kết, ngươi là nữ hài tử, nói chuyện làm sao khó nghe như vậy.
Vẻ mặt Sở Hoàn Chiêu ghét bỏ:
- Ngươi một nam nhân còn cần lựa từ, có ác tâm hay không.
Tổ An:
- ...
- Đây là dạy ngươi, một nữ hài tử đừng cả ngày la la ó ó giống như dã nha đầu, nếu ngươi biết dùng từ ngữ đáng yêu, lấy dung mạo của ngươi sẽ không chỉ sắp xếp thứ chín trên Hồng Nhan Lục.
- Cần phải ngươi dạy?
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh.
Tổ An lập tức hứng thú:
- Thật sao, thử một câu nghe xem?
- Đừng ồn ào, giống như đàn bà vậy.
Sở Hoàn Chiêu liếc mắt, trực tiếp rót một chén trà uống, nàng nâng một chân đặt lên ghế, chân rất đẹp mắt, chỉ là tư thế có chút bất nhã, bất quá phối hợp dáng người khuôn mặt, cả người có một loại mị lực dã tính đặc biệt.
Thấy nàng ngồi như vậy, Tổ An triệt để bỏ đi suy nghĩ để nàng thành thục nữ.
- Nói nhăng nói cuội lâu như vậy, ngươi vẫn không có nói là tại sao biết các nàng.
Sở Hoàn Chiêu không buông tha truy vấn.
Tổ An biết không giải thích vấn đề này chỉ sợ sẽ bị nàng phiền chết, liền tùy tiện đáp:
- Kỷ Tiểu Hi kia là trước đó ta đi dạo ở trong thành gặp phải, về phần Bùi Miên Mạn, nàng không phải khuê mật của tỷ ngươi sao, thấy lão công của khuê mật bị khi phụ, nàng không thể ngồi yên không lý đến nha?
- Chỉ đơn giản như vậy?
Sở Hoàn Chiêu hồ nghi.
- Không phải đâu?
Lúc này nhân viên đã bắt đầu dọn thức ăn lên, Tổ An ngửi được hương khí liền thèm nhỏ dãi, đã không nhịn được bắt đầu động đũa.
Sở Hoàn Chiêu nghĩ nghĩ nói:
- Không đúng, vì cái gì luôn cảm thấy các ngươi có một chân, không phải chỉ ta có cảm giác như vậy, những người khác cũng nói như vậy.
Tổ An một bên ăn như hổ đói một bên đáp:
- Trong mắt những người kia ngươi cũng là nữ nhân của ta, ngươi phải không?
- Nói tới chuyện này ta liền tức giận.
Nhìn người đối diện, Sở Hoàn Chiêu liền nghiến răng.
- Đều tại ngươi!
Tổ An cười ha hả:
- Ta là tỷ phu của ngươi nha, phù sa không chảy ruộng người ngoài.
- Ngươi nói cái gì?
Sở Hoàn Chiêu muốn nhảy dựng lên.
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Ý là chúng ta đều là người một nhà, giúp đỡ một chút không nên sao.
- Các ngươi thật không có quan hệ?
Sở Hoàn Chiêu nửa tin nửa ngờ nói.
- Không có.
Tổ An đương nhiên sẽ không thừa nhận, trên thực tế cũng đúng là không có quan hệ gì.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới thở dài một hơi, bất quá chú ý tới thức ăn trên bàn đã bị hắn càn quét hơn phân nửa, lập tức gấp:
- Ngươi là heo hả, chừa cho ta một chút!
Tổ An sững sờ:
- Ngươi đường đường là thiên kim của Công Tước Phủ, những đồ ăn này bình thường hẳn đều ăn chán nha?
Sở Hoàn Chiêu vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa nói:
- Mẹ ta quản rất nghiêm, không cho ta nhiều tiền tiêu vặt, những món ăn này mắc như vậy, ta bình thường cũng không nỡ ăn.
- Thật đáng thương, vậy ăn nhiều một chút.
Tổ An đồng tình gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng.
- Cảm ơn tỷ phu.
Sở Hoàn Chiêu nói xong bỗng nhiên tỉnh táo lại, rõ ràng là ta bỏ tiền, sao lại phải cảm tạ ngươi.
- Đừng kẹp, trên đồ ăn dính đầy nước miếng của ngươi.
- Vậy ngươi còn ăn vui vẻ như thế?
...
Hai người ăn một lát, đột nhiên Tổ An hỏi:
- Hoàn Chiêu, ngươi cảm thấy tỷ phu thế nào?
Sở Hoàn Chiêu sững sờ, vô ý thức đáp:
- Mặc dù ngươi rất chán ghét, biến thái háo sắc một chút, tu vi yếu một chút, nhưng cái khác vẫn còn miễn miễn cưỡng cưỡng.
Tổ An tức đến xạm mặt lại, đây là khen người hay đang mắng người đây:
- Vậy ngươi cảm thấy trong phủ ai không nguyện ý nhìn thấy ta làm tỷ phu của ngươi nhất.
Tiểu nha đầu này làm người tùy tiện, không có tâm cơ, từ trong miệng nàng có thể moi ra không ít tình báo, xem trong phủ đến cùng là ai muốn giết hắn.
Sở Hoàn Chiêu cười khúc khích, lập tức vui vẻ:
- Cái này thì nhiều lắm.
Tổ An cố nén xung động đánh nàng:
- Không nguyện ý nhất, chính là loại hận không thể diệt trừ ta ấy?
Sở Hoàn Chiêu rơi vào trầm tư, thời điểm Tổ An cho rằng nàng nghĩ đến ai, lại nghe nàng nói:
- Vẫn rất nhiều...
Tổ An bó tay rồi, hắn tin tưởng thiếu nữ đần độn đối diện này không nói dối, đã chứng minh nguyên chủ nhân của thân thể này đáng hận như thế nào, Sở gia nhiều người như vậy đều muốn diệt trừ hắn?
- Vậy tỷ tỷ của ngươi thì sao?
Tổ An không chớp mắt nhìn nàng, phảng phất như muốn từ đó nhìn ra một chút mánh khóe, mặc dù hắn không tin tưởng Sở Sơ Nhan muốn giết hắn, nhưng Tuyết Nhi dù sao cũng là thiếp thân nha hoàn của nàng, nếu như không có nàng thụ ý, nha đầu kia làm sao dám cả gan làm loạn như vậy?
- Tỷ ta?
Sở Hoàn Chiêu sững sờ.
- Sao nàng lại muốn diệt trừ ngươi.
- Ngươi không phải nói trong phủ có rất nhiều người muốn diệt trừ ta sao, vì sao tỷ ngươi không thể?
Tổ An truy vấn.
Sở Hoàn Chiêu lắc đầu:
- Ngươi là nàng tự mình chọn, lúc trước cha mẹ chuẩn bị cho nàng rất nhiều thanh niên tài tuấn, nhưng nàng đều chẳng thèm ngó tới, kết quả trên đường đụng phải tên ngu... Khụ khụ, gia hỏa bại hoại như ngươi, nàng liền đích thân chọn ngươi làm phu tế, vì chuyện này người trong nhà còn ngăn cản kịch liệt, cũng không biết ngươi rót thuốc mê gì cho nàng, nàng còn không phải ngươi không lấy chồng. Nói thật, ta đến bây giờ vẫn không hiểu rõ, tỷ ta coi trọng ngươi ở điểm nào.