Mai Hoa Thập Tam cười hắc hắc, lấy ra một phiếu nợ:
- Trước đó vốn nghĩ cái này vô dụng, không nghĩ tới hôm nay lại có tác dụng lớn, ta đã hạ tối hậu thư, nếu như ba ngày sau hắn còn không trả tiền, cho dù là Thiên Vương lão tử cũng không ngăn được chúng ta chém đứt hai tay của hắn.
Mai Siêu Phong cười hài lòng:
- Tiểu tử ngươi không hổ là ta một tay bồi dưỡng ra được, làm tốt lắm! Sở gia xưa nay gia phong nghiêm cẩn, nghiêm khắc cấm tuyệt đệ tử trong nhà đánh bạc, ta xem đến lúc đó, Sở Trung Thiên có thể ra mặt hay không.
Tổ An cũng không biết có người đang bàn mưu đối phó hắn, hắn một đường hỏi người, rốt cuộc tìm được vị trí của Ngọc gia.
Nhìn sơn trang trước mắt, quy mô khí thế thì kém Sở gia một chút, nhưng chỉnh thể lại càng thêm thanh nhã u tĩnh.
- Giản nhị gia có ở nhà hay không?
Tổ An hỏi thăm thủ vệ.
Hắn đã hỏi thăm rõ ràng, nhà chồng của Ngọc Yên La, Vân Trung Quận Công họ Giản, vị tiểu thúc trước đó ở trong sơn cốc dẫn đội chạy tới tự nhiên cũng họ Giản.
- Ngươi là ai?
Thủ vệ gác cổng liếc mắt nhìn hắn.
Tổ An nhức cả trứng, đều nói trước cửa Tể Tướng đều là quan thất phẩm, bọn gia hỏa này khó liên hệ như vậy sao?
Ánh mắt hắn xoay động, lấy ra một khối bạc vụn ném tới, là trước đó từ trên người Mai Hoa Thập Nhị vơ vét tới.
Người kia nhìn thấy bạc, sắc mặt lập tức nhu hòa hơn rất nhiều, khuôn mặt mỉm cười, lại gần nhỏ giọng nói:
- Nhị gia đi ra ngoài rồi, không ở trong phủ.
Tổ An thở dài một hơi, nội bộ Ngọc gia hiển nhiên cũng phong vân quỷ quyệt, Giản nhị gia kia và Ngọc Yên La có vẻ như không hợp nhau, trước đó mình cứu Ngọc Yên La, vạn nhất hỏng chuyện của hắn, lần này tới chẳng phải tự chui đầu vào lưới?
Cho nên chuyện thứ nhất chính là tìm hiểu tung tích của hắn, biết không có nhà mới thở dài một hơi:
- Ta muốn gặp phu nhân nhà các ngươi.
Người gác cổng vui vẻ:
- Trên đời này nam nhân muốn gặp phu nhân của chúng ta nhiều lắm, chút tiền ấy của ngài chỉ sợ không đủ.
Tổ An không nói nhảm, trực tiếp lấy ra ngọc bội của Ngọc Yên La:
- Nhận biết thứ này không? Ta là bằng hữu của phu nhân nhà các ngươi, ngươi đi thông truyền, nàng khẳng định sẽ hội kiến.
Nhìn chữ “Ngọc” trên ngọc bội, người gác cổng mở to hai mắt nhìn:
- Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, không biết vị công tử này xưng hô như thế nào?
Tổ An không kiên nhẫn nói:
- Ngươi quản ta tên gì, đi vào thông báo là được.
Hắn cũng không muốn lưu lại tin tức, bị Giản nhị gia gì kia tra ra.
- Không khéo, phu nhân nhà chúng ta đến quận khác xử lý chuyện làm ăn.
Người gác cổng kia cười khổ nói.
Tổ An sững sờ:
- Vậy lúc nào nàng trở về?
- Chí ít cũng phải mười ngày nửa tháng.
Người gác cổng nghĩ nghĩ nói.
- Lãng phí thời gian của ta.
Tổ An xoay người rời đi, trong lòng có chút phiền muộn, Ngọc Yên La lại không ở nơi này, trước đó nàng không phải là cố ý mở ngân phiếu khống chứ?
Đi vài bước lại cảm thấy không đúng, lần nữa về tới trước mặt người gác cổng, đưa tay ra:
- Trả bạc cho ta!
Khuôn mặt của người gác cổng cứng đờ, có người hèn mọn như vậy, bạc đã thưởng còn muốn đòi lại! Nếu là những người khác, hắn sẽ không thèm để ý, nhưng gia hỏa này rõ ràng là bằng hữu của phu nhân, hắn không dám đắc tội.
Đành phải không tình nguyện trả bạc về.
Đến từ người gác cổng, điểm nộ khí +66!
Tổ An nghĩ thầm gia hỏa này lại chỉ cho chút điểm nộ khí như vậy, khó trách ngay cả danh tự cũng không xứng có, hắn đã từng thu thập qua hơn hai vạn điểm nộ khí, bây giờ lấy vụn vặt thật là có chút không quen.
Sau khi rời Ngọc gia, lại ở trong Minh Nguyệt Thành đi dạo nửa ngày, quen thuộc hoàn cảnh, dù sao rất nhiều quyết sách đều phải xây dựng ở trên đầy đủ tình báo, hắn hiểu thế giới này quả thực quá ít.
Hắn vừa đi vừa nhìn, bỏ ra hơn nửa ngày đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của Minh Nguyệt Thành, mặc dù không nói mỗi ngóc ngách đều đi qua, nhưng bố cục đại khái của Minh Nguyệt Thành, còn có một số vị trí trọng yếu… hắn chí ít đã hiểu rõ, không còn giống trước đó không biết gì về Minh Nguyệt Thành.
Sắc trời dần dần tối, Tổ An thấy thời gian không sai biệt lắm, liền trở về Sở phủ.
Hỏi thăm người hầu, phát hiện Sở Sơ Nhan vẫn chưa về, hơn nữa nhìn bộ dáng những ngày này đều không ở trong nhà, hắn không khỏi có chút đau răng.
Vốn đang định tìm nàng mượn ít tiền trả Mai Hoa Bang, dù sao trước đó ở từ đường, thời điểm nàng cho mượn 300 lượng rất thoải mái.
Về phần tìm nữ nhân mượn tiền sẽ rất xấu hổ? Không tồn tại, ăn bám phải có tự giác của ăn bám, hắn đã bởi vì thân phận ở rể mà bị kỳ thị, hưởng thụ một chút quyền lợi vốn có thì thế nào?
Kỳ thật kiếp trước thời điểm Tổ An xem thế giới động vật, thì rất hâm mộ hùng sư ở trên thảo nguyên Châu Phi, mỗi ngày ngoại trừ đánh nhau, thì cái gì cũng không cần làm, có một hậu cung to lớn, ngay cả đi săn cũng là hậu cung làm.
Ân, quyết định rồi, ăn cơm chùa một nhà thật không có chí khí, ta phải làm cơm chùa đại vương!
Bất quá hắn nghĩ tới tiểu huynh đệ bất tranh khí của mình, không khỏi chua xót chảy nước mắt.
- Tại sao ngươi lại khóc?
Một thanh âm già nua vang lên ở sau lưng.
Tổ An giật nảy mình, nhìn lại, phát hiện Mễ lão đầu đang đứng ở cửa ra vào:
- Ngươi đi đường nào vậy, sao lại không có tiếng động?
Mễ lão đầu không nhìn vấn đề của hắn, ngược lại hỏi:
- Từ học viện trở về rồi?
- Ừm.
Tổ An nghĩ thầm mình cũng không tính nói dối, hôm nay xác thực đi học viện, chỉ bất quá không có vào mà thôi.
- Vậy có làm quen Vi Hoằng Đức không?