Mễ lão đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Tổ An thuận miệng ứng phó:
- Hôm nay vừa đi, còn chưa kịp biết hắn.
Mễ lão đầu ồ một tiếng, nhắc nhở:
- Vậy ngươi phải nắm chặt thời gian.
- Ta biết rồi.
Tổ An cũng có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm tìm cơ hội đi hỏi thăm họ Phùng kia, cũng coi như có cái bàn giao.
- Vậy ngươi nghỉ ngơi đi.
Mễ lão đầu quay người rời đi.
Vừa đến cửa, một bóng hình xinh đẹp chạy tới, phảng phất như Tinh Linh hỏa diễm:
- Họ Tổ, sao hôm nay ở trong trường học không thấy ngươi hả?
Tới tự nhiên là Sở gia Nhị tiểu thư Sở Hoàn Chiêu.
Nghe nàng hỏi, Mễ lão đầu quay đầu, nhìn chằm chằm Tổ An, ánh mắt hơi nghi hoặc.
- Không biết lớn nhỏ, tỷ phu cũng không biết gọi sao?
Tổ An giật mình, vội vàng trừng Sở Hoàn Chiêu một cái.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +24!
Sở Hoàn Chiêu đang muốn phát tác, bỗng nhiên nghĩ đến đổ ước đêm đó, đành phải không tình nguyện hô một tiếng:
- Tỷ... tỷ phu, sao hôm nay ở trường học không thấy ngươi?
Chú ý tới ánh mắt của Mễ lão đầu, Tổ An cười ngượng ngùng:
- Trường học lớn như vậy, ngươi tìm không thấy ta cũng rất bình thường nha.
Sở Hoàn Chiêu lắc đầu:
- Không đúng, ta tìm tất cả lớp tân sinh, đều không nhìn thấy ngươi, ngươi sẽ không trốn học đó chứ.
Đến từ Mễ Liên Anh, điểm nộ khí +99!
Chú ý tới ánh mắt âm trầm của Mễ lão đầu, Tổ An biết hắn đã khám phá chân tướng, đang lo lắng hắn có thể đánh người hay không, một thân ảnh đã hùng hùng hổ hổ xông vào:
- Tốt ngươi cái Tổ An, chúng ta có hảo ý cho ngươi đến học viện tôi luyện, kết quả ngươi lại dám trốn học!
Người chưa tới, thanh âm đã tới trước, người tới đương nhiên là chủ mẫu Sở gia Tần Vãn Như, nàng vừa vào cửa liền trợn mắt nhìn Tổ An.
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +478!
Tổ An giật nảy mình, nghĩ thầm sao nàng biết ta trốn học nhanh như vậy? Bỗng nhiên chú ý tới Thành Thủ Bình né tránh ở sau lưng nàng, kém chút tức bể phổi.
Tên chó chết này, mật báo thật nhanh.
- Ta không muốn đi học.
Đối mặt ánh mắt giết người của Tần Vãn Như, Tổ An kiên trì nói, quyền lực của mình vẫn phải dựa vào mình tranh thủ, đương nhiên có tranh thủ được hay không thì không biết.
- Cái này không phải do ngươi!
Gương mặt của Tần Vãn Như lạnh lùng.
- Ngày mai nhất định phải đi cho ta, đến lúc đó ta sẽ phái người một tấc không rời theo sát, nếu ngươi lại gây chuyện, đừng trách ta không khách khí!
Nàng hừ lạnh một tiếng, quay người đi vài bước, bỗng nhiên lại cảm thấy không cam tâm, quay đầu:
- Sự tình hôm nay không thể tính như thế, đi phòng tạm giam, phạt chép gia pháp 100 lượt, một lần cũng không thể ít!
- Gia pháp?
Tổ An tức đến xạm mặt, không nghĩ tới tình tiết trước kia ở trong phim truyền hình nhìn thấy, lại rơi vào trên đầu mình.
Thành Thủ Bình trốn ở một bên che miệng cười trộm, hiển nhiên là cười trên nỗi đau của người khác, kết quả bị Tần Vãn Như nhìn thấy, hừ lạnh nói:
- Hôm nay cô gia trốn học, ngươi có sai lầm rất lớn, ngươi đã cười vui vẻ như vậy, thì cùng hắn chép phạt đi.
Thành Thủ Bình:
- ? ? ?
Hắn có loại cảm giác đang cắn hạt dưa nhìn đám người cứu hỏa, kết quả lại phát hiện bị cháy là nhà của mình.
Sở Hoàn Chiêu thè lưỡi, vội vàng chạy tới kéo tay mẫu thân:
- Nương, có lẽ tỷ phu chỉ là nhất thời không quen đi học, nói không chừng qua vài ngày sẽ bình thường, ngài không cần tức giận.
- Con gọi hắn là gì?
Tần Vãn Như nhướng mày.
- Tỷ... tỷ phu nha.
Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt, dù sao đổ ước thua quá ám muội.
- Gia hỏa này chỗ nào xứng làm tỷ phu của con, về sau không cho phép gọi như vậy, có biết hay không?
Tần Vãn Như trừng nữ nhi một cái, vốn đã rất phiền, kết quả cùi chỏ của nữ nhi còn ngoặt ra bên ngoài.
- A...
Sở Hoàn Chiêu lặng lẽ làm cái mặt quỷ với Tổ An, ra hiệu đây không phải nàng thua không nhận nợ, mà là miệng vàng lời ngọc của mẫu thân đại nhân.
Tần Vãn Như kéo tay của nữ nhi đi ra ngoài:
- Theo ta trở về, về sau ít tiếp xúc với loại người này, miễn cho bị làm hư.
Nhìn Sở phu nhân hùng hùng hổ hổ rời đi, Tổ An cũng không hiểu, đã không thích hắn, vì sao lại chiêu hắn làm rể? Sở phu nhân này đẹp mắt là đẹp mắt, chỉ là quá hung hãn, khó trách những năm này Sở Trung Thiên không nạp tiểu thiếp, hắn rất đồng tình vị cha vợ tiện nghi này.
Đồng thời có chút hoài nghi Kỷ Đăng Đồ, tên kia có phải có khuynh hướng thích ngược đãi hay không, vậy mà có ý nghĩ xấu với nữ nhân như vậy?
Đúng lúc này, thanh âm của Mễ lão đầu vang lên:
- Ngày mai nếu ngươi lại trốn học, ta đánh gãy chân của ngươi.
Sau khi nói xong, hắn chậm rãi rời đi.
Tổ An giật nảy mình, vừa rồi ngữ khí của gia hỏa này, không giống như nói láo.
Đợi những người khác rời đi, Thành Thủ Bình lập tức kêu lên:
- Hắn còn lật trời, một gia hỏa chuyên tỉa hoa cũng dám hô to gọi nhỏ với cô gia, cô gia yên tâm, ta đi bẩm báo phu nhân, để nàng giáo huấn Mễ lão đầu.
Nói xong cũng muốn chạy ra bên ngoài, lại bị Tổ An kéo cổ áo trở về:
- Xem ra ngươi mật báo với phu nhân là xe nhẹ đường quen nha.
Thành Thủ Bình quỳ xuống, ôm chặt lấy bắp đùi của hắn:
- Cô gia oan uổng, là bởi vì thời điểm tan học ta ở cửa trường không gặp cô gia, lo lắng ngài gặp phải nguy hiểm, cho nên lập tức thông tri phu nhân đến cứu giúp, tiểu nhân kính ngưỡng ngài như nước sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, trung tâm càng là nhật nguyệt có thể chứng giám.
Tổ An cười cười:
- Nói như vậy ta còn nên cảm tạ ngươi?
Thành Thủ Bình lập tức trơ mặt ra nói:
- Tiểu nhân làm sao xứng đáng, chỉ cần cô gia bình an vô sự, ta đã thỏa mãn.