CHƯƠNG 72 - ĐỢI BA NGÀY
CHƯƠNG 72 - ĐỢI BA NGÀY
Mà Mễ Linh thì sao? Cô có thể biết đến sự tồn tại của tinh thể, rồi mỗi ngày hấp thu nhiều đến ói ra không?
Pháp Vương có thể đột phá cấp ba cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai, hoặc là đêm nay, hoặc là đêm mai.
Còn Mễ Linh, chậc, nếu không có quy tắc thì chắc chắn sẽ bị Pháp Vương gài chết.
Mễ Linh giận không thể chịu nổi, tên Trần Lạc này dám làm nhục ta đến thế, dám lấy một con chó ra so sánh với ta.
Nhìn thấy trạng thái hiện tại của Mễ Linh, Trần Lạc lập tức rụt đầu:
"Được được được, ngươi lợi hại hơn Pháp Vương, được chưa."
Ngoài miệng nói ai lợi hại hơn ai, hoàn toàn không có nghĩa lý gì cả.
Pháp Vương cũng rất không vui, yếu hơn ta thì mất mặt lắm chắc?
Trần Lạc nói:
"Chỉ nói không thì không có ý nghĩa gì cả, đợi đến ba ngày sau đánh một trận là biết ngay thôi."
Mễ Linh còn đang muốn nói gì đó, chợt nhìn thấy Pháp Vương đang quỳ rạp trên mặt đất đứng bật dậy, lộ ra vẻ cảnh giác.
"Rầm rầm rầm."
Tiếng đập cửa vang lên.
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên theo.
"Mễ Linh Mễ Lạp, các ngươi có ở nhà không?"
Mễ Linh im lặng, buổi trưa cô về nhà đã bị người khác nhìn thấy rồi sao?
Cô cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng lại không thể nhớ ra nổi người đó là ai, chắc là người phụ nữ nào đó cùng sống trong khu chung cư này.
Người phụ nữ kia lại lên tiếng cầu xin:
"Mễ Linh, ta đã nhìn thấy ngươi trở về, cầu xin ngươi, cho ta chút gì đó để ăn với, đã hai ngày nay ta không ăn gì rồi, cho ta chút gì đó để ăn đi mà."
Nếu không trả lời, chỉ sợ người phụ nữ này sẽ cứ tiếp tục gõ cửa, tuy không gây ra nguy hiểm gì cả, nhưng mà rất phiền toái, hơn nữa đám người Trần Lạc cũng không tiện nói chuyện.
Lúc này tâm trạng của Mễ Linh đang cực kỳ không tốt, cô đi đến trước cửa, lạnh mặt nói.
"Hai ngày nay không ăn gì? Vậy có nghĩa là hai ngày trước ngươi đã ăn rồi đúng không?"
Trần Lạc:
"..."
Câu trả lời của ngươi đúng là tuyệt phẩm.
Người phụ nữ ngoài cửa Trương Cần: ???
Ngươi đang nói tiếng người sao?
Mễ Linh lạnh nhạt nói:
"Ta cũng không có đồ ăn, cút đi."
Lời nói của Mễ Linh rất vô tình, có vẻ đã làm Trương Cần biết khó mà lui.
Sắc mặt Mễ Linh không tốt, thấy Mễ Lạp đang dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, Mễ Linh thở dài, bắt đầu dạy dỗ Mễ Lạp.
"Mễ Lạp, theo lý thuyết, chúng ta có đồ ăn thì nên chia sẻ cho người này một chút, dù sao người này rất đáng thương, đã hai ngày rồi không được ăn gì cả."
"Nhưng mà, cho dù chúng ta cho cô ta bao nhiêu thì cũng sẽ có một ngày cô ta ăn hết đồ ăn, nếu cô ta ăn hết lại đi tìm chúng ta thì chúng ta phải làm sao đây?"
"Cho hay không cho? Nếu tiếp tục cho, cô ta cũng sẽ tiếp tục đòi thêm, nếu không cho, thì những đồ vật cho cô ta lần trước coi như là bỏ phí, cô ta không chỉ không biết ơn chúng ta, ngược lại còn căm hận chúng ta."
"Cho càng nhiều, hận thù của cô ta càng lớn."
"Chính chúng ta đây muốn tồn tại đã rất khó, sao có thể liên tục chia sẻ đồ ăn cho cô ta được, thà rằng từ chối cô ngay từ đầu."
"Người thích ứng được thì mới sống sót, cô ta không tìm thấy đồ ăn, nếu chết cũng chỉ có thể trách cô ta quá yếu đuối."
"Cho nên, sau này đừng dễ dàng cảm thấy đáng thương cho người khác, cùng tuyệt đối không thể tùy tiện làm chuyện tốt."
Mễ Lạp gật đầu nói:
"Ta biết, cái này gọi là lon gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù."
Trần Lạc nghe xong lời bọn họ nói, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
"Mễ Linh, ngươi cũng hiểu được đạo lý rất tốt ấy chứ."
Chẳng trách kiếp trước Mễ Linh lại có thể dẫn theo Mễ Lạp sống sót, trình độ giác ngộ của cô quả thật không bình thường.
Mễ Linh hừ lạnh một tiếng:
"Ta muốn nhìn xem, ba ngày sau ngươi còn lấy đâu ra tự tin như thế nữa."
Trần Lạc cười khẽ một tiếng, nếu không phải sợ làm tâm linh của ngươi bị chấn động, ta cũng muốn để ngươi xem xem cái gì gọi là đi bộ trong hư không, nếu không phải sợ ngươi bị thương, hiện tại ta còn muốn đánh mông ngươi.
Lúc này Mễ Phạn nói với Trần Lạc:
"Trần Lạc, ta cảm thấy người vừa rồi có ác ý."
Trần Lạc ừ một tiếng, không cần biết bởi vì nguyên nhân gì mà sinh ra ác ý, nếu dám đến đây thì đừng hòng rời đi.
Trần Lạc nhẹ nhàng vuốt lông Mễ Phạn, Mễ Phạn ngươi thật đúng là thần kỳ, có ngươi ở đây là có thể phân biệt được ai là bạn ai là thù. ...
Trương Cần hùng hùng hổ hổ rời khỏi nhà Mễ Linh, không ngờ con tiện nhân Mễ Linh này lại độc ác tàn nhẫn như vậy.
Đợi lát nữa ngươi và em gái ngươi mới chịu đủ.
Trương Cần xuống dưới lầu, đi tới mặt tường phía bên trái khu nhà, ở chỗ đó có năm người đàn ông đang đứng chờ, có người hơn hai mươi tuổi, cũng có người hơn bốn mươi tuổi.
Năm người này vừa nhìn thấy Trương Cần, cả đám đang ngồi xổm lập tức đứng dậy, hai mắt tỏa sáng nói.
"Đã xác định được chưa? Mễ Linh cũng ở nhà?"
Trương Cần gật đầu nói:
"Ở nhà, vừa rồi cô ta còn nói chuyện với ta."
Trương Cần nhịn không được nói cho mấy người này nghe toàn bộ cuộc đối thoại của mình và Mễ Linh.