CHƯƠNG 73 - AI MÀ KHÔNG THÈM THUỒNG
CHƯƠNG 73 - AI MÀ KHÔNG THÈM THUỒNG
Một người đàn ông trong đám người cười hà hà nói:
"Mễ Lạp cũng đang ở nhà, ta đã nhìn thấy cô ta và hai người đàn ông khác cùng đi vào khu chung cư."
Những người khác cũng sôi nổi bàn luận.
"Thật tốt quá, Mễ Linh Mễ Lạp vẫn còn sống, nếu không thì thật là lãng phí."
"Mỗi lần lâm trận ta phải uống thuốc mới cứng lên được, nhưng mà nhìn thấy Mễ Linh là không cần uống thuốc cũng cứng."
"Mẹ kiếp, nhìn dáng người với khuôn mặt đó mà xem, thật đúng là chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu."
"Đúng đúng, chơi xong một lần, có chết cũng đáng."
"Mẹ kiếp, mau chạy nhanh qua thôi, đừng để cho hai thằng đàn ông kia được hưởng lần đầu tiên, không biết hai thằng đó là ai, ta chưa từng nhìn thấy Mễ Linh Mễ Lạp dẫn đàn ông về nhà."
Trương Cần hung tợn nói:
"Đợi lát nữa các ngươi phải hành hạ hai con ả đó thật mạnh tay vào, ta đã không ưa hai con ả đó từ lâu."
Những người này đều là chủ nhà sống cùng khu chung cư với Mễ Lạp, đương nhiên đã biết đôi chị em xinh đẹp này từ lâu.
Ai mà không thèm thuồng?
Nhưng trước khi mạt thế bắt đầu bọn họ bị pháp luật thúc ép, trong lòng thèm nhưng không có gan làm.
Nếu dám sàm sỡ, chiến thuật phòng lang của Mễ Linh lại quá lợi hại.
Trương Cần còn có một ông chồng đi xa làm ăn, không biết hiện tại đã chết hay chưa, nhưng trước mạt thế cũng thường xuyên dùng đôi mắt háo sắc dâm dê để nhìn trộm Mễ Linh và Mễ Lạp.
Sau khi Trương Cần biết được, đã cãi nhau với chồng mình không biết bao nhiêu lần, cũng ghi hận với Mễ Linh Mễ Lạp từ lâu.
Cô ta cũng cực kỳ ghen ghét dung mạo của Mễ Linh Mễ Lạp, lúc này mới đồng ý đi thăm dò giúp cho năm tên đàn ông này, thậm chí chính cô ta là người đầu tiên đề nghị chuyện này.
Trong nhà Mễ Linh Mễ Lạp hiện tại có hai người đàn ông, hai cô gái, nhưng bọn họ chỉ tính đàn ông thôi đã có đến năm người, còn sợ gì nữa?
Nhất là trong tay bọn họ còn có vũ khí, không phải gậy sắt thì cũng là băng ghế, thậm chí có người còn thức tỉnh dị năng, cho nên mới chắc mẩm như thế.
Đặc biệt là một gã đàn ông đầu trọc, đang cầm một cái chày sắt lớn trong tay, chuẩn bị dùng cái chày sắt này để phá cửa xông vào.
Tô Đại Trụ đứng bên cạnh cửa sổ để quan sát tình hình, nói:
"Anh, có người đến, mang theo vũ khí, người tới không có ý tốt."
Trần Lạc không để ý nói:
"Được, xuống dưới đó giải quyết bọn họ, đừng để bọn họ chết ở ngay hành lang, nếu không chúng ta còn phải xuống thu dọn."
Chết ở hành lang thì bọn họ phải xuống kéo thi thể ra ngoài, nếu không sau này đi lại dẫm phải thi thể bốc mùi thối thì phải làm sao đây?...
Tô Đại Trụ gật đầu, cầm gậy sắt của mình xông ra ngoài.
Không cần Trần Lạc ra lệnh, Pháp Vương đã tự giác đi theo sau Tô Đại Trụ.
Mễ Lạp nói:
"Để ta gia tăng lực lượng cho anh Đại Trụ."
Mễ Lạp phóng liên tiếp hai tia sáng vào trong người Tô Đại Trụ. Một tia là gia tăng lực lượng, một tia là gia tăng phòng ngự.
Sau khi được Trần Lạc bồi dưỡng, Mễ Lạp đã sớm đặt tới cấp hai, lĩnh ngộ chiêu buff mới, là gia tăng phòng ngự.
Hơn nữa, hiệu quả gia tăng cũng lớn hơn nhiều so với bậc một.
Ví dụ, bậc một có thể gia tăng lực lượng lên 10 điểm, như vậy hiện tại phải tăng lên đến 30 điểm, sau khi cấp bậc của Mễ Lạp tăng cao hơn, năng lực gia tăng cũng sẽ càng ngày càng đáng sợ hơn.
Thiên phú của Mễ Lạp tốt hơn Tô Đại Trụ, nhưng lại bắt đầu hấp thu tinh thể chậm hơn Tô Đại Trụ mấy ngày, có lẽ còn phải mất khoảng một tuần nữa.
Mễ Linh cũng muốn thử nhìn xem một người một chó này có thật sự lợi hại hay không.
Trần Lạc đứng bên cửa sổ quan sát, một vài tia nắng mặt trời xuyên qua bức màn chiếu lên trên khuôn mặt Trần Lạc.
Mễ Linh thấy vậy, hơi bất ngờ, ấy, tên này cũng đẹp trai đấy chứ.
Cô cũng đi tới bên phía còn lại của cửa sổ, đứng cách Trần Lạc nửa thước, quan sát tình hình dưới lầu.
Sáu người Trương Cần đã mon men đến gần cầu thang lên xuống, đột nhiên có một con có cỏ màu đen xông ra, bộ lông bóng mượt, thân hình cường tráng, săn chắc đầy thịt.
Ánh mắt sáu người sáng lên, phản ứng đầu tiên của bọn họ là có thịt chó để ăn rồi.
Pháp Vương đứng đối diện với sáu người bọn họ rồi sủa như điên.
Sau người liếc nhìn nhau, đang muốn tiến lên đánh chết Pháp Vương, lại không phát hiện trong khu vực mà bọn họ không nhìn thấy, Tô Đại Trụ giống như bóng ma vọt ra ngoài, làm cho sáu người này giật thót mình.
Tô Đại Trụ giơ gậy sắt lên, đối diện với hắn là tên đầu trọc cầm chày sắt, hắn hung hăng nện một gậy thật mạnh xuống cái đầu trọc của hắn ta.
Tự thân Tô Đại Trụ đã có sức lực không nhỏ, lại có năng lực của Mễ Lạp thêm vào, cái đầu của tên đầu trọc này dễ dàng bị đánh nát như một quả dưa hấu.