CHƯƠNG 82 - MỞ CỬA THẢ CHÓ
CHƯƠNG 82 - MỞ CỬA THẢ CHÓ
Bởi vì nhiều ngày không sử dụng, thêm kính cửa sổ một bên xe đã bị vỡ, thành ra bên trong buồng lái của xe tải hạng nặng đã tích một lớp bụi. Sau khi dọn dẹp sơ qua thì mọi người lên xe.
Chẳng bao lâu nữa chiếc xe tải hạng nặng này cũng chỉ có thể dùng để vận chuyển hàng hóa. Muốn dùng xe tải hạng nặng để tông người sống sót thì quên đi, cũng không có ai ngu đến mức đứng yên cho ngươi tông. Còn những tang thi trên đường, nếu có thể dùng xe tông thì cứ tông, nếu gặp chướng ngại vật xe không thể qua được thì Trần Lạc sẽ để cho Tô Đại Trụ và Mễ Linh xuống xe đánh giết tang thi, thu thập tinh hạch.
Tinh hạch cấp thấp nhất đã vô dụng với Trần Lạc, nhưng với mấy người Tô Đại Trụ thì vẫn còn hữu dụng, trước khi tang thi tiến hóa đến cấp một bọn họ vẫn phải dùng loại tinh hạch này.
Trần Lạc cũng không động thủ, để mấy người Mễ Linh được rèn luyện nhiều hơn.
Lúc xe chạy vào một khúc cua, đột nhiên một âm thanh bi thương truyền vào tai Trần Lạc.
"Anh Phương, van xin ngươi cứ mặc kệ chúng ta, mau chạy đi."
"Bớt con mẹ nó nói nhảm đi, muốn chết thì cùng chết."
Sau khi thăng lên cấp bốn, thị lực của Trần Lạc đã vượt xa người bình thường. Trần Lạc nhìn sang đó, thấy ba thanh niên sắc mặt biến thành màu đen, hành động chậm chạp đang chật vật né tránh sự truy sát của năm, sáu con tang thi.
Trần Lạc ngẩn người, bọn họ như vậy là do bị tang thi hệ độc công kích đúng không? Nếu là thật thì cũng chỉ là tang thi hệ độc cấp một, nếu không ba thanh niên này đã bị tê liệt từ lâu rồi.
Tổng cộng có bốn thanh niên, người còn lại đang cầm dùi cui cao su vung vẩy, tử chiến không lùi. Nhìn dáng vẻ của hắn, cũng bị trúng độc, nhưng nếu là một dị năng giả hệ thân thể thì có năng lực miễn dịch nhất định đối với độc tố cấp một. Nếu hắn bỏ ba người đồng đội lại cho tang thi ăn thì hắn có thể chạy thoát rồi.
Đúng lúc này, người được gọi là anh Phương nhìn thấy Trần Lạc đang đi ngang qua, gương mặt tuyệt vọng lộ ra sự vui sướng khi tìm được đường sống trong chỗ chết. Hắn gào thét điên cuồng:
"Anh trai, xin hãy cứu chúng ta, cứu được chúng ta rồi, Phương Vũ nhất định sẽ báo đáp ân tình to lớn này."
Trần Lạc bình tĩnh nói:
"Được."
Trần Lạc mở cửa xe, thả Pháp Vương ra. Quả thật là mở cửa, thả chó.
Trong tình huống bình thường Trần Lạc sẽ không quan tâm mấy chuyện ruồi bu như vậy, nhưng Trần Lạc lại rất tán thưởng tinh thần trọng tình trọng nghĩa của Phương Vũ, rõ ràng hắn có thể bỏ chạy nhưng lại không làm. Điều này làm Trần Lạc nhớ lại cảnh tượng ở kiếp trước, Tô Đại Trụ cũng hi sinh thân mình vì hắn.
Hiển nhiên Tô Đại Trụ cũng rất khâm phục đối phương, còn chủ động xuống xe hỗ trợ. Nhưng cũng không có chuyện gì để Tô Đại Trụ làm. Pháp Vương vừa xuống xe, chỉ đánh hai, ba lần đã giải quyết năm con tang thi, làm nhóm Phương Vũ nhìn thấy phải trợn mắt há mồm.
Người chưa từng gặp tang thi hệ độc nên không biết, tang thi hệ độc cấp thấp chỉ có thể phun độc trong phạm vi gần, nhóm Phương Vũ hẳn là có thể giải quyết được nó.
Tô Đại Trụ giúp đỡ Phương Vũ dìu những người bạn bị thương của hắn.
Phương Vũ đi tới cửa sổ xe tải hạng nặng, cúi đầu thật sâu với Trần Lạc, nghẹn ngào:
"Thành thật cảm ơn, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta. Ta là người không biết ăn nói, hiện tại chỉ có thể lày vầy thay lời muốn nói."
Như nghĩ đến điều gì, Trần Lạc hứng thú hỏi:
"Các ngươi có mấy người? Sao lại gặp phải chuyện này?"
Đương nhiên Phương Vũ sẽ không giấu giếm:
"Nhóm chúng ta có bốn người, làm chung trong một công ty bảo vệ, cũng là chiến hữu nhiều năm. Hôm nay đi ra ngoài tìm vật tư, vốn là nắm chắc nhưng không ngờ lại gặp một con tang thi biết phun độc, suýt chút nữa là chết hết rồi."
Rất nhiều chiến hữu của Phương Vũ sau khi xuất ngũ sẽ đến làm chung trong công ty bảo vệ. Nhưng sau khi mạt thế xảy ra chỉ còn lại bốn người bọn họ, tình đồng đội vốn dĩ đã rất quý giá nay lại càng trân trọng hơn.
Trần Lạc quay đầu nói với Mễ Lạp:
"Mễ Lạp, xuống dưới giúp bọn họ chữa trị đi."
Vốn dĩ ba người này bị trúng độc, không nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thì không thể khôi phục được. Hiện tại được Mễ Lạp trị liệu xong, tuy rằng vẫn còn suy yếu nhưng đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Phương Vũ càng thêm cảm kích, trong lòng lại càng kinh ngạc, thực lực của đội ngũ này rất đáng kinh ngạc. Như con chó này, cảm giác như một mình nó có thể đánh bại tất cả bọn họ, đây thật sự là một con chó sao?
Chỉ phóng ra mấy tia sấm sét đã dễ dàng tiêu diệt vài con tang thi.
Còn cô gái nhỏ này, là mục sư sao?
Đặc biệt là Trần Lạc, tuy rằng trông còn rất trẻ, trên mặt luôn mỉm cười, nhưng lại là đội trưởng của nhóm người này. Điều này khiến cho Phương Vũ có cảm giác thâm sâu khó lường.
Trần Lạc mỉm cười, nói:
"Nhiều người nhiều sức, nếu chúng ta cùng thành lập một đội ngũ thì sao? Tất nhiên ta sẽ là đội trưởng."
Trần Lạc đang cần nhân thủ, bốn người này nhìn cũng thuận mắt, tố chất lại cao, tại sao lại không chiêu mộ bọn họ chứ?