CHƯƠNG 86 - NGƯỜI NÀY THẬT LÀ ĐÁNG THƯƠNG
CHƯƠNG 86 - NGƯỜI NÀY THẬT LÀ ĐÁNG THƯƠNG
Mộ Thiên Ca quay qua giới thiệu đội viên sau lưng mình cho Mễ Linh một lần, cười nói:
"Đội ngũ của chúng ta tất cả đều là phụ nữ, có nghĩ đến việc gia nhập với chúng ta không?"
Trần Lạc thầm mắng một tiếng, cũng quá không để ta vào mắt mà, đào người ngay trước mặt ta luôn hả?
Hiển nhiên Mễ Linh không làm cho Trần Lạc thất vọng.
Nếu như không gia nhập Trần Lạc, Mễ Linh sẽ từ chối Mộ Thiên Ca ư? Hoàn toàn không có lý do để làm thế. Tất cả mọi người đều là con gái, ít nhất không cần phòng bị các cô cưỡng ép vì sắc đẹp của bản thân. Tối thiểu lúc Mễ Linh không biết rõ tình hình thì cho rằng là như vậy. Đương nhiên Mộ Thiên Ca sẽ làm cô yên tâm hơn là xây dựng đội ngũ với đàn ông.
Nhưng Mễ Linh hiện tại có đội ngũ rồi, cho nên cô không chút do dự mà từ chối Mộ Thiên Ca:
"Xin lỗi, ta có đội ngũ rồi."
Mộ Thiên Ca ngoại trừ hà khắc về mặt tình cảm, còn các vấn đề khác cô đối xử với các thành viên đều rất tốt.
Một em gái nhìn thấy Pháp Vương, ánh mắt sáng lên:
"Nơi này có con chó nè, trông rất uy mãnh."
Trần Lạc ăn ngon uống tốt nuôi nấng Pháp Vương. Pháp Vương lại đã tăng lên cấp ba, nhìn qua có thể không uy mãnh được sao?
Pháp Vương không quan tâm cô, con người ở trong mắt Pháp Vương có phân biệt nam nữ à, mặc kệ ngươi là em gái hay là anh trai? Chỉ cần chủ nhân ra lệnh một tiếng, không phân biệt nam nữ, nói cắn là cắn.
Hình như cô em gái này rất thích chó, móc từ trên người ra một cây xúc xích, nghĩ đút cho Pháp Vương ăn. Nhưng lại do dự không nỡ, hiện tại vật tư khan hiếm như vậy, cô cũng không được chia bao nhiêu đồ ăn.
Cuối cùng cô vẫn cắn răng, ăn luôn nửa cây xúc xích, nửa còn lại định đút cho Pháp Vương. Nhưng cô không nghĩ tới, Pháp Vương lại thương hại nhìn cô.
Thứ đồ chơi này nó ngửi qua rồi, chó cũng không ăn. Kết quả, đồ mag chó cũng không muốn ăn, cô còn cẩn thận từng li từng tí, một bộ không nỡ.
Ai, người này là thật đáng thương. ...
Đừng nói là xúc xích là thứ Pháp Vương không thích, cho dù nó thích, cũng tuyệt đối sẽ không ăn đồ của người xa lạ.
Em gái cho Pháp Vương xúc xích, toàn thân cảm thấy không ổn lắm.
"Nó không ăn thì thôi, sao lại có cảm giác, ánh mắt nó nhìn ta như thương hại vậy?"
Những người khác cười nói:
"Có thể là ngươi suy nghĩ nhiều, còn có thể từ thần thái trong mắt chó nhìn ra được nó thương hại ngươi à?"
"Ta đoán có thể là nó không ăn đồ của người xa lạ."
"Giờ người đều rất khó có đồ ăn, chó càng không ăn được mấy. Trong tình huống này mà nó còn không để bị dụ, chú chó này cũng không tệ."
Pháp Vương nhe răng nhếch miệng, nếu không phải do chủ nhân không hạ lệnh, ta đã cắn rồi.
Mộ Thiên Ca nghe được câu trả lời Mễ Linh, hơi ngoài ý muốn. Cô bất ngờ không phải vì đáp án này, mà là thái độ không chút do dự của Mễ Linh. Rõ ràng phía bên chúng ta an toàn hơn, càng thích hợp hơn, sao ngươi không chút do dự đã từ chối rồi?
Mộ Thiên Ca quét một vòng quanh đám người Trần Lạc, nhìn sắc mặt không khó đoán ra, hẳn là Trần Lạc dẫn đầu mọi người. Cô không thèm để ý chút nào mà hỏi:
"Đây là bạn trai ngươi à?"
Mặt Mễ Linh đỏ lên, cô định phủ nhận, nhưng Trần Lạc lại không khách khí nói:
"Mắc mớ gì đến ngươi hả?"
Đào người ngay trước mặt ta, thật nghĩ ta chết rồi à? Trần Lạc không thèm để ý câu hỏi của Mộ Thiên Ca, nói với mọi người một tiếng:
"Mọi người bắt đầu hành động, dọn dẹp một chút."
Nhìn bóng lưng mấy người Trần Lạc rời đi, Mộ Thiên Ca híp mắt, trong lòng cô nở nụ cười lạnh lùng, đàn ông đều tính tình bạc bẽo, là kẻ tham tài háo sắc. Chỉ cần ta dùng vài kế nhỏ, để cho Mễ Linh thấy rõ bộ mặt thật của người này, sau đó cô sẽ gia nhập vào đội ngũ chúng ta bên này.
Gần gũi nhiều hơn, luôn có lúc thành công.
Mộ Thiên Ca trầm ngâm một chút, quay đầu nói:
"Mọi người tiếp tục lục soát, chúng ta tạm thời ở lại chỗ này."
Trên xe bus lớn, có sẵn vật tư Mộ Thiên Ca mà tìm được và đồ dùng hàng ngày, lúc nào cũng có thể ổn định ở lại. Lúc đầu cô không nghĩ ở lại trong khu biệt thự này, không phải vì điều kiện không tốt, mà là bởi vì quá tốt cho nên chắc chắn sẽ có nhiều người tới đây.
Ổn định phát triển lớn mạnh mới là đạo lý đúng đắn.
Nhưng nghĩ lại, những khu khác cũng chưa chắc đã an toàn, nhất định sẽ bị lượng lớn người đến tìm kiếm, cũng không tránh được. Quan trọng nhất là Mễ Linh ở đây.
Mộ Thiên Ca chọn luôn căn biệt thự bên cạnh nhà Trần Lạc, hơn hai mươi người, chiếm trọn hai căn biệt thự.
Hai nhóm người đồng thời tìm kiếm vật tư, Trần Lạc không quan tâm lắm, có thể có bao nhiêu vật tư chứ? Hắn cũng chướng mắt.
Mấy người Phương Vũ, Tô Đại Trụ vào từng nhà tìm kiếm, Trần Lạc đứng chắn trước cửa ra vào, hễ có gió thổi cỏ lay, là có thể chạy tới đầu tiên. Đồng thời trong lòng hắn cũng đang nghĩ, làm sao để thu được đám người Mộ Thiên Ca. Phương pháp tốt nhất chính là tách cô ra là được rồi, nhưng chuyện này rất khó làm được.