CHƯƠNG 88 - SUY NGHĨ NHIỀU RỒI
CHƯƠNG 88 - SUY NGHĨ NHIỀU RỒI
Mộ Thiên Ca bưng thịt vịt nướng lên, đi sang Trần Lạc nhà. Cửa đóng nên cô không vào được, cũng không thể dùng phương thức bạo lực để mở.
Một con chó đột nhiên xuất hiện, là Pháp Vương, nó ra xem là ai đến đây.
Mộ Thiên Ca cảnh giác, con chó này sẽ không nhào lên cướp thịt vịt nướng của ta đâu nhỉ?
Ngươi mà dám cướp, đừng trách ta ra tay ác độc. ...
Mộ Thiên Ca là dị năng giả hệ tinh thần, cô có thể sử dụng đòn công kích bằng tinh thần và cũng điều khiển được các vật phẩm ví dụ như châm sắt, dao găm. Bây giờ cô mới chỉ đạt đến cấp hai, cô chưa thể sử dụng đòn công kích bằng tinh thần được, nhưng cô có thể điều khiển đồ vật, lấy đồ vật trên không trung.
Tuy nhiên cô suy nghĩ nhiều rồi, Pháp Vương sẽ coi trọng món đồ chơi của cô ư?
"Gâu gâu gâu gâu."
Đồ chó Pháp Vương, ở trước mặt ta, ngươi còn không bằng món thịt kho tàu đâu, đừng có mà dùng mỹ nhân kế.
Bữa cơm sắp bắt đầu, Trần Lạc nghe thấy tiếng động thì xuống xem một chút. Mộ Thiên Ca mỉm cười nói:
"Mở cửa đi, ta đưa cho Mễ Linh một ít đồ ăn."
Trần Lạc vui vẻ. Ồ! Thật không hổ là chó liếm mà! Ta cũng không thể phá vỡ tấm lòng cầu tiến của người ta nhỉ? Trần Lạc cười nói:
"Đưa cho ta đi, ta sẽ mang lên cho."
Mộ Thiên Ca lắc đầu:
"Không được, ta phải tự bưng cho cô ấy."
Tên nhóc, nếu ngươi lén lút ăn riêng món vịt nướng mà ta đưa cho Mễ Linh thì ta phải làm sao đây? Pháp Vương lắc đầu, đến con chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Trần Lạc không thể để Mộ Thiên Ca bước vào biệt thự của mình được, ngộ nhỡ cô thấy đồ ăn của bọn họ rồi suy sụp tinh thần thì hắn phải làm sao?
A! Mộ Thiên Ca nghĩ lại, nếu để tên nhóc Trần Lạc trộm ăn vịt nướng, sau đó ngày mai ta được dịp hỏi Mễ Linh một chút, cứ như vậy chẳng phải bộ mặt ích kỷ, tham lam và xấu xí của Trần Lạc sẽ bại lộ ra ánh sáng rồi sao? Nghĩ đến đây, Mộ Thiên Ca chịu đựng sự đau lòng đưa vịt nướng cho Trần Lạc.
Tiết kiệm cho cái miệng của chị em khác nữa, nếu Mễ Linh thích ăn thì hãy đưa một con còn lại cho cô. Mộ Thiên Ca nở nụ cười, cô hài lòng thỏa mãn đi về phòng của mình. Nghĩ đến khung cảnh vui vẻ khi Mễ Linh ăn vịt nướng, Mộ Thiên Ca cảm thấy ngọt ngào như đang ăn kẹo.
Trần Lạc lắc đầu, haiz... Chó liếm đáng thương. Trần Lạc đang định lên tầng thì hắn trùng hợp gặp Mễ Linh đang đi xuống tầng. Mễ Linh ngạc nhiên nhìn món vịt nướng ấy, cô hỏi hắn lấy ở đâu?
Trần Lạc bĩu môi nói:
"Mộ Thiên Ca mang tới đó."
Mễ Linh ngạc nhiên:
"Bọn ta không có tình cảm qua lại gì cả, cô ấy đưa cái này làm gì?"
Thịt vịt nướng ở chỗ Trần Lạc, ai sẽ ăn? Mễ Linh thật sự không hiểu được cô và Mộ Thiên Ca đâu phải bạn bè, cô nên nhận thế nào đây?
Trần Lạc cười nhạo nói:
"Cô ấy thích tặng thì tặng thôi."
Nói xong, Trần Lạc tiện tay ném vịt nướng mà Mộ Thiên Ca cắn răng đưa cho hắn vào thùng rác mà không đau lòng chút nào. Hắn cũng không dám giữ lại đồ của người lạ.
Mễ Linh thấy thế thì hơi tiếc, tiếc đống đồ ăn bị lãng phí. Cô vô thức nhìn Pháp Vương một chút, đừng lãng phí chứ? Pháp Vương vẫy đuôi bỏ đi, chó thật sự không ăn đâu.
Mộ Thiên Ca quay về nghĩ ngợi, món vịt nướng này rất nhiều dầu mỡ nếu Mễ Linh ăn xong mà khát nước lại không có nhiều nước thì phải làm sao đây? Ta không uống, nhưng ta cũng không thể để Mễ Linh khát được! Mộ Thiên Ca lại hấp tấp lấy ra hai chai nước suối. Nhưng Mễ Linh không uống, chẳng phải Mộ Thiên Ca đã quan tâm vô ích sao? Trong nước uống sẽ không có độc chứ?
Mễ Linh ngẫm nghĩ một chút, dứt khoát không uống, cô ném thẳng vào thùng rác. Nếu Mộ Thiên Ca đang vui vẻ mà biết được, chắc sẽ đau lòng chết mất.
Trần Lạc lấy ra một con vịt nướng thật làm đồ ăn thêm.
Sau khi mua về, Trần Lạc suýt chút nữa quên mất cái này, thật sự ăn rất ngon. Vịt nướng đã được thái mỏng, kèm thêm tương ngọt cùng hành tây và dưa chuột thái nhỏ, nó còn tỏa hơi nóng nữa, vịt nướng có chất bảo quản của Mộ Thiên Ca sao so sánh được?
Mễ Lạp hỏi:
"Anh Trần Lạc, ngươi thích ăn da vịt hay thịt vịt?"
Trần Lạc cười nói:
"Ta thích cả hai."
Trong khi nướng vịt, Mễ Lạp cố gắng nướng da vịt vàng óng và giòn mềm, cô phết tương ngọt lên rồi nhét chút hành tây thái nhỏ. Cô không ăn mà cô đưa cho Trần Lạc trước. Trần Lạc rất cảm động, nếu không phải do bàn tay có dầu thì hắn thật sự muốn xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Mễ Lạp.
Ta thật sự rất thương ngươi.
Mễ Linh nhìn với vẻ mặt đầy nghi ngờ, không phải cho ta sao? Đứa nhóc này thật quá đáng?
E là vậy rồi, Trần Lạc xuất hiện vào lúc cô cần bảo vệ nhất, hắn còn đối xử với cô tốt như thế. Hai người họ chỉ kém nhau ba tuổi. Dù là hiện tại hay tương lai, không có ai phù hợp với Trần Lạc hơn Mễ Lạp, Mễ Linh nhìn thấy cũng yên tâm. Nếu giao cho những người khác, Mễ Linh thật sự không yên tâm.