Lúc này xa xa truyền đến một thanh âm kinh sợ, người được gọi là Mãnh ca lúc này lấy lại tinh thần nhìn đám người Vương Song, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng cũng không hổ là lão đại đã lâu, rất nhanh đã trấn định lại, mở miệng nói với một đám thủ hạ yểm hộ sau lưng bọn người Vương Song.
- Vị huynh đệ này, lần này chúng ta đã sai, ta ở đây xin lỗi ngươi, giữa chúng ta có thể đã có hiểu lầm nhưng ngươi đã giết của ta một người, hiện tại có thể thả bọn họ ra rồi, ngươi đi đường dương quang của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, mọi người nước sông không phạm nước giếng, như thế nào?
Nam tử được gọi là Mãnh ca thật là có chút đầu óc không bởi vì một tên thủ hạ của mình bị giết mà cùng với đám người Vương Song liều mạng tử chiến, mà muốn ôn hòa kết thúc, dù sao nhìn hoả lực của đối phương gần mười khẩu súng trường đột kích, nếu như đánh nhau thật thì chưa nói đến có bao nhiêu phần thắng, cho dù thật sự thắng được thì bản thân thương vong vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên Mãnh ca dự định dàn xếp ổn thoả, bản thân hắn đã hạ thấp thái độ, đối phương hẳn là cảm thấy vừa lòng.
Nam tử mặc âu phục nhìn tình hình trước mặt, ánh mắt đột nhiên thay đổi, bản năng muốn sống bùng nổ, kêu đám người Vương Song.
- Huynh đệ, cứu mạng, cứu nữ nhi và lão bà của ta!
- Cảnh sát, giúp bọn ta với! Bọn chúng muốn giết người.
Đám côn đồ đột nhiên biến sắc, một người trong đó trực tiếp đá nam tử ngã trên mặt đất, đấm mạnh vào người làm đối phương lại phun mạnh ra một ngụm máu tươi.
- Vương bát đản, ai cho ngươi nói lung tung!
Tên côn đồ oán hận mắng một câu.
- Ba ba!
Tiểu cô nương nhìn cha mình bị người ta đánh, tuy sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà giãy dụa ra khỏi vòng tay của mẹ, chạy về phía nam nhân.
- Tiểu Nhã, đừng lại đây!
Mặc dù nam nhân bị đánh nhưng vẫn kiên cường không rên một tiếng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhi của minh đột nhiên chạy tới, mặt biến sắc vội vàng kêu to.
- Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn trở về cho ta đi.
Tên côn đồ đi ra xách tiểu cô nương giống như gà con ném lại chỗ cũ.
- Ba ba, ba ba, hu hu... ... . .
Tiểu cô nương ngã trên mặt đất không nhịn được khóc lên, đầu gối bị mài, nước mắt không ngừng nhỏ xuống, đôi mắt to tròn tinh xảo đáng yêu nháy mắt trở nên sưng đỏ.
- Tiểu Nhã!
Nam nhân có chút đau khổ kêu to, vô cùng căm thù nhìn đám lang sót chung quanh đang cười lạnh.
Mãnh ca không để ý một màn này, hai mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Vương Song đang chờ đợi đáp án.
- Vương Song... ...
Hoàng Bối Bối thân là một cảnh sát sao có thể nhìn một màn như vậy, không nhịn được mở miệng. Còn chưa nói ra đã bị Vương Song xua tay ngắt lời.
- À, nếu như ta nói không đồng ý thì sao!
Thanh âm Vương Song có chút lạnh nhạt truyền ra, làm cho thân thể tất cả mọi người ở đây trở nên cứng đờ, chớp mắt không khí đông cứng lại.
- Nếu ta nói ta không đồng ý thì sao!
m thanh lạnh nhạt của Vương Song vang lên làm cho sắc mặt tên côn đồ cầm đầu chớp mắt trì trệ, sau đó tức giận dâng lên hận không thể trực tiếp nổ súng đại chiến với đối phương liều mạng đến ngươi chết ta sống, bản thân đã cho hắn mặt mũi vậy mà Vương Song lại không vừa lòng, nhưng lý trí vẫn áp chế cơn giận của hắn, phải biết rằng một khi khai chiến sẽ có hại với chính mình thế nào, cho nên bản thân chỉ có thể cố gắng tránh khai chiến.
- Vị tiểu huynh đệ này, ta thừa nhận thực lực của các ngươi rất mạnh nhưng ngươi cũng biết một khi hai bên thật sự đánh nhau thì sẽ lưỡng bại câu thương, cho dù ngươi thắng thì tin rằng cũng sẽ không còn bao nhiêu người, làm như vậy ngươi có thấy được ích lợi gì không!
Không thể không nói tên côn đồ cầm đầu này rất biết cách ăn nói, nói rất hợp tình hợp lý làm cho người ta không tìm thấy lỗi nào giống như đang suy nghĩ cho Vương Song, nếu đổi thành người khác thì e là còn có thể sinh ra chút hảo cảm với hắn.
- Vương ca, Mãnh ca này trước kia là lão đại của một tiểu bang phái của thành phố Giang Nam, bình thường kiếm tiền bằng cách thu phí bảo hộ và trông coi, không phải là một người nói lời biết giữ lời, hai mặt, thay đổi thất thường chính là nói loại người này, không thể tin tưởng lời nói dối của hắn!
Đúng lúc này, Vương Hổ đột nhiên tiến lên nói nhỏ bên tai Vương Song. Trước đây hắn miễn cưỡng được xem như là người trong ngành, nhưng không phải là một lão đại, cho nên cũng biết đến nam tử được gọi là Mãnh ca này.
- Ngươi là... . . Vương Hổ!
Mãnh ca có chút kinh ngạc nhìn Vương Hổ xuất hiện, sắc mặt có chút khó coi, biết rằng Vương Hổ chắc chắn hiểu rõ hắn, sẽ không nói tốt đẹp gì cho hắn, đang muốn mở miệng muốn tiếp tục nói cái gì thì nghe thấy một câu:
- Nổ súng!
- Pằng pằng pằng.
- Pằng pằng pằng.
Viên đạn của đám Vương Song giống như một trận đại hồng thuỷ, phun ngọn lửa ra đánh về phía đám côn đồ.
- Nằm úp xuống, tản ra, mẹ nó đánh trả cho ta!