Chương 66: [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ

Giết hại!

Phiên bản dịch 4989 chữ

Mãnh ca kêu to một tiếng trực tiếp lao xuống ngã trên mặt đất, đi tới phía sau xe hơi đồng thời miệng kêu to, trong lòng vô cùng hận và khiếp sợ, trận đánh này thật không biết sẽ chết bao nhiêu thủ hạ, đồng thời cũng vì sự tàn nhẫn của đối phương mà khiếp sợ, tuy bên ngoài bản thân đã nói rất dễ nghe nhưng chính hắn cũng không có ý định buông tha cho bọn họ, dù sao nhân số của bọn họ cũng không ít, còn có hoả lực mạnh như vậy, nếu nói bản thân không động lòng thì là nói dối. Đáng tiếc không nghĩ tới Vương Song vậy mà tàn nhẫn hơn so với hắn, trực tiếp hạ lệnh nổ súng.

- Pằng pằng pằng.

- Cạch cạch cạch.

... ... ... .

Toàn bộ đám côn đồ đều trốn sau tấm chắn không ngừng đánh trả, không gian này chớp mắt đã trở thành khu vực tử vong, bất kể kẻ nào vào giữa nơi này đều bị bắn thành cái sàng, nhưng chịu thiệt nhất vẫn là bên phias Mãnh ca, vì trở tay không kịp mà trong phút chốc đã chết năm sáu người, chỉ còn lại có mười người không ngừng đánh trả, nhưng súng ống của bọn họ không nhiều, chỉ là vào thời điểm Mạt Thế lật thi thể của cảnh sát mà có được, người có súng cũng chỉ có khoảng sáu người, bị bắn chết hai người cuối cùng chỉ còn có bốn người có súng.

- A! Ta trúng đạn rồi! Mau cứu ta!

- Cứu ta, ta không muốn chết!

Từng âm thanh xuất hiện đều là ở bên những tên côn đồ, thỉnh thoảng lại bị bắn trúng ngã trên mặt đất kêu lên, bọn họ không có giống như đám Vương Song biết quần áo trống đạn cho dù có bị đạn bắn trúng cũng không sợ nguy hiểm tính mạng.

Nhưng duy nhất có một nhược điểm là trình độ bắn súng của đám Vương Song quá kém, nếu đổi thành Hoàng Bối Bối có lẽ chỉ cần một phần ba số đạn là có thể tiêu diệt toàn bộ đối phương.

Người nhà của nam tử mặc âu phục ở bên cạnh cũng bị xem nhẹ, bọn người Vương Song theo bản năng né bọn họ, người bên Mãnh ca lại càng không nghĩ đến bọn họ, bởi vậy trái lại bọn họ trở thành người an toàn nhất.

Bọn họ cũng có một chút đầu óc biết chạy nhanh rời đi, nam tử giãy dụa đứng dậy muốn rời đi thì vừa lúc bị Mãnh ca đang nổi điên nhìn thấy, hai mắt sáng ngời trực tiếp rống to:

- Đám đối diện, các ngươi mau dừng tay nếu không dừng ta giết toàn bộ ba người này!

Nói xong trực tiếp nhảy vọt tới cạnh nam tử kia, dùng súng chỉ vào đối phương, ẩn núp phía sau lưng nam tử đồng thời ánh mắt ra hiệu thủ hạ, hai thủ hạ hiểu được chạy vội tới phía sau tiểu cô nương cùng nữ nhân, dùng súng chĩa vào sau đầu của đối phương.

- Ngừng bắn!

Vương Song nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nhướng mày có chút bất đắc dĩ hạ lệnh, nhưng ánh mắt cũng trở nên càng rét lạnh. Mọi người nghe vậy đều dừng tay, nòng súng trong tay bọn họ nóng lên, trên xe có vết đạn, trên mặt đất cũng bị che kín bởi vỏ đạn màu vàng cam, cho thấy trận chiến đấu vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt. Đối phương nhìn đám người Vương Song dừng tay cũng không đánh trả lại, lại càng không dám đánh trả, dù sao trận chiến đấu điên cuồng vừa rồi làm cho đám người bên mình tổn thất vô cùng nghiêm trọng, bọn họ thì một người cũng không có việc gì, điều này rất đáng sợ trực tiếp đánh bay sự tự tin của bọn hắn. Hiện tại nhìn bọn họ chủ động dừng tay trong lòng cao hứng không thôi.

- Vương ca, không thể dừng, một khi dừng tay sẽ làm cho đối phương có cơ hội, hiện tại chúng ta đã sắp thắng rồi nếu đánh tiếp có thể tiêu diệt toàn bộ đối phương.

Tôn Thiên Tiếu có chút sốt ruột nói, hắn không phải lo lắng cho sự an toàn của đám Vương Song mà sợ bọn họ bị bắt được nhược điểm sau đó bị giết ngược lại, bản thân ở trong tay Vương Song còn có thể sống nhưng nếu ở trong tay đám côn đồ đó thì thật sự sẽ không còn đường sống.

- Một nhà kia chết thì chết thôi, bây giờ đi cứu người thân của Vương ca mới là chuyện quan trọng nhất!

Tôn Thiên Tiếu nói ra điểm yếu trong lòng Vương Song.

- Câm miệng, ta muốn làm cái gì không cần ngươi phải nói cho ta biết!

Hai mắt Vương Song lạnh lùng thoáng nhìn đối phương, trực tiếp bảo Tôn Thiên Tiếu ngậm miệng lại.

Quay đầu nhìn về phía Mãnh ca bước từng bước một, ánh mắt có chút u ám, liếc qua Lý Tân đều hiểu được ý tứ của đối phương.

- Vị huynh đệ này, lần này ta thừa nhận là ta không phải nhưng làm người nên để lại một con đường, việc gì cũng không nên làm đến đường cùng, cho người khác một con đường cũng chính là cho bản thân một con đường, dù sao thì nhiều bằng hữu cũng hơn là nhiều kẻ địch, thả chúng ta đi, về sau ta gặp lại huynh đệ nhất định sẽ nhượng bộ lui binh!

Mãnh ca trốn ở phía sau nam tử, súng trong tay chĩa sau đầu đối phương có chút điên loạn quát, vụ bắn nhau ngắn ngủi vừa rồi đã làm hắn hoảng sợ, đạn của đối phương giống như không cần tiền, như hồng thuỷ bắn xuống làm cho đám người bọn hắn không có cơ hội đánh trả, may mắn đối phương giống như đều là tay mới, kỹ thuật bắn súng không chính xác, nếu không thì đám người bọn hắn có thể sống được bao nhiêu cũng không biết, cho nên hiện tại thầm nghĩ trong lòng có thể tránh được một mạng, dù sao thì núi xanh còn đó không lo không có củi đốt, nơi này không được còn có thể đi nơi khác, nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ được mạng.

Bạn đang đọc [Dịch] Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ của Phong Vũ Thần Thoại

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    344

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!