Tạ Cảnh Ngọc thân là đương gia Tạ gia, để hắn ta mở từ đường sửa gia phả là thích hợp nhất.
Toàn bộ quá trình vô cùng đơn giản, chỉ cần viết tên Hạ thị vào gia phả, sau đó dâng hương dập đầu, từ đây, Hạ thị đã trở thành một thành viên chính thức của Tạ gia.
Vân Sơ tươi cười nói: "Hạ di nương cứ ở Bích Hà Viên đi."
Hạ thị có chút kinh ngạc.
Bích Hà Viên của Tạ phủ nằm cạnh hoa viên, là sân viện vô cùng tốt, vốn dùng để chiêu đãi khách quý, không nghĩ tới phu nhân lại cho nàng ta ở đó.
Sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc vô cùng phức tạp.
Hắn ta nghĩ đến bốn năm trước, lúc nàng đang mang thai, hắn ta và Thính Vũ lăn lộn trên giường, hắn ta vẫn nhớ rõ vẻ mặt của nàng sáng ngày hôm đó.
Mất mát, thương tâm, thống khổ, không thể tin... Khi đó hắn ta cảm nhận được Vân Sơ rất để ý tới mình.
Nhưng bây giờ, từ đầu tới cuối trên mặt nàng vẫn chỉ là ý cười nhàn nhạt, không nhìn ra sự thất vọng của nàng dành cho hắn, cũng nhìn không nhìn ra nàng có địch ý với Hạ thị...
Nàng cứ như không thèm để ý tới hắn ta.
Trong ngực Tạ Cảnh Ngọc dâng lên một thứ cảm xúc không thể nói rõ.
"Chắc phu quân và Hạ di nương còn có chuyện muốn nói, vậy ta đi làm chuyện khác đây."
Vân Sơ hành lễ, xoay người rời khỏi từ đường.
Bóng dáng nàng biến mất sau cánh cửa, Hạ thị há mồm muốn nói gì đó nhưng lại nghênh đón một bạt tai vang dội của Tạ Cảnh Ngọc.
Chát, Hạ thị bị đánh tới ngây ngốc.
Nàng ta bụm mặt, vội nói: "Không phải ta, thật sự không phải ta, ta biết thân phận của mình, sao ta dám vọng tưởng trở thành người của Tạ gia..."
"Ta biết không phải ngươi, nhưng nếu không phải ngươi thì thanh danh của ta cũng không bị ném vào thùng rác như vậy." Tạ Cảnh Ngọc hoàn toàn có thể nghĩ buổi thượng triều ngày mai, những người đó sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn ta, hắn ta hít sâu một hơi: "Là ngươi cho Viên gia cơ hội tính kế ta, là ngươi khiến quan lộ của ta trắc trở..."
Nước mắt Hạ thị tí tách rơi xuống.
Nàng ta thật sự không thể tin được, bản thân lại bị người mình yêu nhất tát một bạt tai, tim nàng ta đau quá.
Nhưng nàng ta cũng biết nếu không giải thích chuyện này rõ ràng thì ngày nàng ta trở thành di nương cũng chính là ngày quan hệ của hai người bọn họ nứt toạc.
"Đại nhân, ngài xác định là Viên gia sao?" Hạ thị nức nở nói: "Vì sao ngài không nghĩ chuyện này đều là phu nhân tính kế, nàng ta là đương gia chủ mẫu, toàn bộ Tạ gia đều nằm dưới sự khống chế của nàng ta, nàng ta muốn làm những chuyện này thật sự quá dễ dàng, nếu không thì phải giải thích chuyện phu nhân đột nhiên bỏ cấm túc cho ta là như thế nào, tại sao lại đưa một đám người tới tiểu viện kia?"
Tạ Cảnh Ngọc cười lạnh: "Ý của ngươi là Vân Sơ thiết kế nhiều như vậy chỉ là để ngươi làm di nương?"
Một nữ nhân dù không thèm để ý trượng phu thì cũng không thể nào thiết kế cho trượng phu nhà mình tằng tịu với nữ nhân khác trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy.
"Vân Sơ rộng lượng tiếp nhận ngươi thì ngươi nên bớt nghi ngờ nàng ấy đi." Tạ Cảnh Ngọc phủi tay: "Sau này ngươi còn dám sinh sự thì Tạ gia tuyệt đối không tha cho ngươi."
Hắn ta nói xong thì xoay người rời đi.
Hạ thị xụi lơ ngã ngồi dưới đất, bụm mặt khóc nức nở.
Vân Sơ chậm rãi về viện tử của mình, vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên có người quỳ sụp xuống trước mặt nàng.
Là Tạ Phinh.
Nàng ta sợ hãi kéo vạt áo của Vân Sơ: "Mẫu thân, con phải làm sao bây giờ, thanh danh của con đã bị hủy hoại hoàn toàn, phải làm sao bây giờ đây..."
Nàng ta đã phá hỏng yến hội của Tạ phủ yến hội, mỗi lần có người nhắc tới buổi tiệc này của Tạ gia thì chắc chắn sẽ nhớ tới đại tiểu thư Tạ gia, làm gì còn nhà nào dám cưới nàng ta về làm đương gia chủ mẫu?
Nàng ta còn từng muốn làm vương phi của tứ hoàng tử, bây giờ tất cả hy vọng đều tan biến.
"Mẫu thân, giúp con với..."
Tạ Phinh khóc nức nở.
Vân Sơ đỡ nàng ta dậy: "Phinh tỷ nhi, không phải ta từng nói với con rồi sao, con còn trẻ, phạm sai lầm không quan trọng, có thể sửa đổi mới là điều tốt."