Tạ Phinh khóc lớn nói: "Mẫu thân, ngài dạy con phải sửa thế nào đi?"
"Tiệc mừng thọ tiếp theo của lão thái thái năm sau phải làm thật hoàn hảo để khắc phục sai lầm hiện tại, nhưng còn phải chờ tới một năm." Vân Sơ cười nhìn nàng ta: "Con mau nhớ lại xem khoảng thời gian này Tạ gia ta sẽ còn có yến hội gì nữa?"
Tạ Phinh ngừng khóc thút thít, cẩn thận hồi tưởng.
Lão thái thái còn sống nên không thể chuẩn bị thọ yến cho tổ phụ tổ mẫu, tiệc ngắm hoa cũng không làm được, chẳng lẽ lại làm tiệc trà sao.
Nhưng Tạ gia chỉ là một dòng tộc nhỏ, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn sẽ không có ai tới tham gia tiệc trà.
"An ca nhi sắp bước vào kỳ viện thí." Vân Sơ mở miệng: "Nếu nó có thể đậu tú tài thì không phải Tạ gia sẽ làm tiệc chiêu đãi sao?"
Tạ Phinh có chút chần chờ, bình thường đậu cử nhân mới làm yến hội, chỉ mới đỗ tú tài mà đã làm tiệc rượu thì không phải sẽ bị người ta khinh thường sao?
"Tú tài quả thật rất bình thường nhưng đỗ đầu thì lại không bình thường như vậy." Vân Sơ cười nói: "Nhà nào trong kinh thành có hài tử đỗ đầu mà không bày tiệc mời khách chứ?"
Tạ Phinh mở to hai mắt: "Mẫu thân, con hiểu rồi."
Vì thanh danh của Tạ gia, thanh danh của nàng ta, Tạ Thế An phải đỗ đầu kỳ viện thứ, không có lựa chọn thứ hai.
Vân Sơ nghĩ tới đời trước, lúc Tạ Thế An đỗ đầu, Tạ Cảnh Ngọc vừa lúc thăng thành Thượng ngũ phẩm, phụ tử hai người kính rượu khách khứa trong yến hội, phải nói là vô cùng hăng hái khí phách.
Lăn lộn một ngày, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong lúc rảnh rỗi, trong đầu Vân Sơ lại hiện ra hình ảnh của đứa bé kia.
Nàng vội trở lại nội thất, trên chiếc bàn cạnh cửa sổ có một tượng gỗ trông rất xấu, chỉ khi cầm tượng gỗ kia trong tay, nàng mới thấy an tâm được một chút.
Đêm đó, Vân Sơ ngủ một giấc ngon lành.
Sáng ngày hôm sau là một ngày nắng, mùa xuân dần dần đi xa, đã có hơi thở của những ngày đầu hạ.
Tạ Thế An là người đầu tiên tới thỉnh an, thần sắc của hắn ta vẫn binhg thường, cứ như chuyện ngày hôm qua không ảnh hưởng gì tới hắn ta vậy.
Sau khi thỉnh an, hắn ta tới học đường đọc sách, sau đó các di nương và ca nhi tỷ nhi khác cũng tới thỉnh an.
Đây là lần đầu tiên Hạ thị tới thỉnh an sau khi chính thức trở thành di nương của Tạ Cảnh Ngọc.
"Khí sắc của Hạ di nương thật không tồi." Đào di nương ngồi tại chỗ, rõ ràng là cố ý kiếm chuyện: "Xem ra phong thủy Bích Hà Viên không tệ."
Thính Vũ vô cùng hụt hẫng, sân viện lúc trước phu nhân sắp xếp cho nàng ta còn chẳng có tên đàng hoàng, dựa vào cái gì mà Hạ di nương có thể ở lại Bích Hà Viên, mà nàng ta cùng Doãn ca nhi phải ở nơi hẻo lánh nhất trong phủ?
Trong lòng đủ các loại ý niệm, nàng ta tươi cười nói: "Xem ra là đại nhân rất vừa ý Hạ di nương."
Mặc kệ mấy vị di nương kia nói gì thì Hạ thị đều không rên một tiếng, cúi đầu quy củ đứng bên cạnh.
Vân Sơ mở miệng nói: "Vừa lúc trong phủ phải làm xiêm y hè, đợi lát nữa ta cho hai bà tử đến đo kích cỡ cho Hạ di nương, xuân hạ thu đông mỗi mùa một bộ."
Hạ thị vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy ánh mắt bất thiện của ba vị di nương còn lại, nàng ta nào dám nhận, lập tức mở miệng từ chối.
Vân Sơ lại nói: "Ngươi cũng đã là nửa chủ tử của Tạ phủ, ăn mặt keo kiệt như vậy không phải sẽ khiến đại nhân mất mặt sao, ngươi cứ nhận lấy đi, đẩy tới đẩy lui thật không phải chút nào."
Hạ thị đành phải nói: "Cảm tạ phu nhân."
Nói chuyện một hồi thì Vân Sơ phất tay cho bọn họ lui ra.
Lúc rời đi, Thính Vũ còn quan sát khắp nơi nhưng không tìm thấy tung tích của hài tử nọ, nàng ta đoán chắc là Doãn ca nhi nhìn lầm rồi.
Thính Phong đứng bên cạnh, tức giận bất bình nói: "Phu nhân, Hạ thị cố ý thông gian với đại nhân, sao ngài lại đối xử với nàng ta tốt như vậy?"
"Sau này không được gọi là Hạ thị nữa, bây giờ nàng ta là Hạ di nương." Thính Sương nói: "Phu nhân có tính toán của mình, một nha hoàn như ngươi đừng hỏi nhiều, mau đến tiền viện xem Trần bá tới chưa?"
Nàng ấy đương nhiên biết rõ vì sao phu nhân lại đối xử với Hạ di nương tốt như vậy, phu nhân nâng Hạ di nương càng cao thì ngày tháng của Hạ di nương trong phủ càng không tốt...