Chương 58: [Dịch] Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát!

Lọc Ra Nhân Viên Trường Thụ Đức, Hung Thủ Ẩn Náu Ngay Bên Cạnh

Phiên bản dịch 8346 chữ

Người bản địa của thành phố Ma Đô.

Đây là một manh mối khác mà Tô Minh nhận được từ lời nói của Xương Cẩu.

Lúc này.

Từ Trường Thắng cũng không cố tình giữ kín, nhìn sang Tô Minh bên cạnh, giải thích.

“Ba địa điểm mà Xương Cẩu vừa nói.”

“Cùng thuộc phạm vi quản lý của thôn Thịnh Thiên, cách đây ba mươi năm, tức là khoảng những năm chín mươi, là một nơi khá phồn thịnh ở khu Hoài Hải chúng ta.”

“Nguyên nhân lớn nhất, chính là nhà máy dệt Thịnh Thiên lúc đó có quy mô cực lớn, có gần một vạn người làm việc ở đây.”

“Những công nhân kéo theo gia đình đến làm việc, khiến thôn Thịnh Thiên vốn xa xôi trở thành một trong những nơi đông đúc nhất ở Hoài Hải lúc bấy giờ, cửa hàng tạp hóa Phúc Lân là cửa hàng tạp hóa gần nhà máy dệt nhất.”

‘’Còn hẻm Hưng Thịnh, tự nhiên là nơi ở của hầu hết công nhân.”

“Nhưng tiệc vui chóng tàn.”

“Giữa những năm chín mươi, khẩu hiệu phá bỏ bát sắt ra đời, làn sóng thất nghiệp chưa từng có đã ập đến cả nước.”

“Năm đó.”

‘’Do hiệu quả công việc không cao, cơ cấu ngành nghề cũ kỹ, nhà máy dệt Thịnh Thiên bị buộc phải đóng cửa, biển hiệu nhà máy đều bị đốt cháy, khiến tất cả công nhân đều phải đi tìm việc khác.”

‘’Chỉ trong chưa đầy một năm.”

‘’Sự náo nhiệt và phồn thịnh của thôn Thịnh Thiên cũng tan biến như bong bóng xà phòng, thay vào đó là sự hoang tàn và hẻo lánh.”

‘’Bởi vì thôn Thịnh Thiên vốn nằm ở vị trí ngoại ô.”

‘’Lúc đầu do nhà máy dệt mới trở nên nhộn nhịp, sau đó càng ngày càng nhiều người chuyển đi, cả thôn bây giờ chắn chắn không có mấy người rồi.”

‘’Nhưng cũng không thể phá dỡ, nhà máy dệt quá lớn, lại nằm ở vị trí xa xôi, đập đi xây nhà cũng không kiếm được tiền.”

‘’Nhà đầu tư không muốn làm ăn thua lỗ, nên cứ để nhà máy nguyên ở đó.”

Ngoài người bản xứ của thành phố Ma Đô, những người khác dù có đến thôn Thịnh Thiên thì cũng chắn chắn không biết cái khu vực bỏ hoang này tên là gì, chứ đừng nói đến hai nơi còn lại là...”

“Cửa hàng tạp hóa Phúc Lân, và hẻm Hưng Thịnh.”

“Nhưng đây quả thực là nơi giao dịch ma túy tốt, vì tất cả đều gần như bị bỏ hoang hoàn toàn, chẳng có mấy camera an ninh tồn tại!”

Nói đến đây.

Từ Trường Thắng dường như sợ Tô Minh hiểu lầm, liền vội vàng thêm một câu.

“Tiểu Minh, đừng hiểu lầm.”

“Ta cũng già đến mức lúc đó đã biết đến thôn này, đây là chuyện trước đó có một vụ án xảy ra ở thôn Thịnh Thiên, Lâm Cục trưởng dẫn ta đi điều tra, tiện kể lại.”

“Dù sao lúc nhà máy dệt Thịnh Thiên bị bỏ hoang thì Lâm Cục trưởng vẫn đang học tiểu học, ta còn nằm trong tã lót đây.”

Xương Cẩu trên ghế thẩm vấn,.

Nghe thấy lời của Từ Trường Thắng, cũng vội vàng tiếp lời.

“Đúng, đúng!”

“Lúc ta đến chỗ này, ta cảm thấy hoang tàn đến mức không thể hoang tàn hơn.”

“Hầu như không có mấy người trẻ tuổi ở đó, hầu hết đều là những lão nhân nửa bước nhập quan tài rồi.”

“Nếu như ta không sống ở Ma Đô mười mấy năm, vậy thì thật sự không biết nơi này!”

“Đúng rồi!”

“Hai vị cảnh sát, ta còn nhớ một chuyện lạ nữa......”

Nói đến đây.

Xương Cẩu hơi dừng lại hai giây, thấy Tô Minh và Từ Trường Thắng lại nhìn mình, nghiêm túc và chắn chắn tiếp tục nói.

"Cấp trên của ta, dường như có một loại bệnh nào đó."

"Bởi vì khi đang gọi điện thoại."

"Ta thường nghe thấy tiếng hắn đột nhiên hắt xì, tiếng động không lớn lắm, giống như hắn đang cố gắng chịu đựng!"

"Và còn có tiếng hút mũi, ta cũng không nhớ rõ lắm......"

"Dù sao thì chắn chắn là có tiếng hắt xì!"

Chi tiết mà Xương Cẩu kể lại.

Khiến cho Tô Minh hơi tò mò, lông mày vặn lại tiếp tục hỏi.

"Những lần hắn gọi điện cho ngươi."

"Có phải lúc nào cũng có tiếng hắt xì không? Hay chỉ là đôi khi?"

Xương Cẩu quay tròn đôi mắt, suy nghĩ nghiêm túc trong hai giây.

Sau đó, hắn đã trả lời một cách mơ hồ vì không nhớ rõ.

"Không nhớ rõ lắm."

"Dường như lần đầu tiên gọi điện, không có tiếng hắt xì."

"Rồi... lần thứ hai có vẻ như có?"

"Nhưng lần cuối cùng, cũng chính là khoảng mười lăm ngày trước, chắn chắn là có tiếng hắt xì, thậm chí còn hắt xì rất nhiều!!!"

Nghe được câu trả lời này.

Tô Minh nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn về phía Từ Trường Thắng bên cạnh và nói.

"Thắng ca."

"Ta suy đoán lớn mật một chút."

"Người tình nghi phạm tội phạm này rất có thể bị viêm mũi do dị ứng phấn hoa, bởi vì trong ấn tượng của Xương Cẩu......"

"Lần đầu tiên liên lạc, hắn không hắt xì, lần thứ hai có vẻ như có, lần thứ ba chắn chắn là đang cố gắng che giấu bản thân hắt xì."

"Nếu chỉ là cảm lạnh, ta không nghĩ rằng nó có thể kéo dài lâu như vậy."

"Hơn nữa."

"Cảm lạnh là một căn bệnh nhỏ, không mất bao lâu là có thể khỏi, không thể trở thành manh mối, ngược lại có thể trở thành thông tin giả mạo để làm rối cảnh sát chúng ta."

"Tự nhiên cũng không cần phải chịu đựng tiếng hắt xì, không muốn để Xương Cẩu chú ý."

"Về các bệnh lớn như lao phổi hoặc ung thư phổi, thì càng không thể, rốt cuộc tổ chức buôn ma túy cực kỳ nghiêm ngặt kia sẽ không tìm một người bệnh để kiểm soát thị trường ma túy lớn như vậy ở Ma Đô!"

"Sau đó."

"Suy đoán theo thời gian."

"Người đó lần đầu tiên liên lạc với Xương Cẩu, nên là vào khoảng tháng hai, lúc đó khí tượng vẫn khá lạnh, bụi của các loại hoa cỏ cây cối chưa bắt đầu phân tán, vì vậy không gây ra dị ứng phấn hoa của hắn."

"Đợi đến lần thứ hai liên lạc với Xương Cẩu, thì đã đến tháng ba, mùa xuân đã đến, các loại phấn hoa mặc dù đã phân tán trong không khí, nhưng vẫn không phải rất nhiều."

"Vì vậy, hắn vẫn có thể chịu đựng được, thỉnh thoảng ho một hai tiếng, cũng sẽ không bị Xương Cẩu đặc biệt ghi nhớ."

"Nhưng đến mười lăm ngày trước."

"Phấn hoa trong không khí đã đạt đến đỉnh điểm, nghi phạm không thể chịu đựng được, nhưng lại sợ tiếng hắt xì liên tục có thể bại lộ manh mối, chỉ có thể cố gắng kìm nén."

"Rốt cuộc."

"Phấn hoa trong không khí phải đến tháng năm mới bắt đầu giảm, còn trong trò chơi Cá Voi Xanh của hắn, Trương Uyển và Hoàng Nghiên chắn chắn không thể sống lâu đến như vậy."

"Vậy thì tự nhiên cần phải cố gắng ẩn mình, tránh bị chúng ta phát hiện manh mối khi vụ án của Trương Uyển và Hoang Nghiên nổi lên."

"Mặc dù bây giờ vẫn còn rất nhiều manh mối thiếu sót, nhưng ta đã có thể phác họa đại khái chân dung tội phạm như sau......"

Lúc này.

Tô Minh một tay chống cằm xoa bóp, tay còn lại gõ nhẹ lên mặt bàn, thu xếp lại suy nghĩ trong đầu, nghiêm túc nói tiếp.

"Dựa trên manh mối thẩm vấn của Xương Cẩu."

"Có thể suy ra hung thủ thực sự, tính cách cẩn thận tỉ mỉ, do sử dụng bộ đàm tạm thời không thể biết được giới tính."

"Đanh tính tạm thời xác định là nhân viên trường Thụ Đức, ít nhất biết được sơ lược về tình hình của Hoàng Nghiên và Trương Uyển."

"Có khả năng lớn sở hữu một văn phòng riêng, nhưng không thể xác định 100%, từ nhỏ lớn lên ở Ma Đô, rất có thể là người chứng kiến quá trình hưng suy của nhà máy dệt may Thịnh Thiên."

"Ở đây ta thêm một chút suy đoán cá nhân......"

"Theo kinh nghiệm trước đây của ta, khi bọn buôn ma túy chọn địa điểm giao dịch, thường sẽ chọn một nơi quen thuộc chứ không phải nơi hoàn toàn xa lạ."

"Nhưng lại vì lý do Thịnh Thiên thôn đã sớm suy tàn."

"Vì vậy, cha mẹ của tên tội phạm này rất có thể từng làm việc tại nhà máy dệt may Thịnh Thiên, vì vậy nghi phạm mới có thể quen thuộc với Thịnh Thiên thôn như vậy."

"Đồng thời, nghi phạm rất có thể bị dị ứng phấn hoa, biểu hiện là hắt xì và ho không kiểm soát được."

"Điểm cuối cùng."

"Ta suy đoán từ trò chơi Cá Voi Xanh mà Hoàng Nghiên và Trương Uyển tham gia, tên tội phạm này rất có thể có căn cơ nhất định về kiến thức tư vấn tâm lý hoặc bác sĩ tâm thần."

"Bởi vì trong email cuối cùng mà Hoàng Nghiên giao tiếp với nghi phạm, hắn đã cố tình đề cập đến chuyện bệnh viện tâm thần."

"Mặc dù có thể là thông tin giả, nhưng cũng có thể tạm thời đưa vào để sàng lọc."

"Hơn nữa, từ tiến trình tội phạm kiểm soát ý thức......"

"Có thể thấy nghi phạm thực sự có căn cơ nền tảng về loại khả năng này, nhưng cũng không loại trừ khả năng sau đó mới học chỉ để phục vụ cho tội ác."

Tô Minh tạm dừng lời nói, nhìn về phía Từ Trường Thắng lên tiếng đề xuất.

"Thắng ca."

"Ta nghĩ có thể bắt đầu sàng lọc theo manh mối ở trường Thụ Đức."

"Bởi vì......"

"Bất kể tội phạm ở đâu, chỉ cần biết được tình hình sơ lược của Hoàng Nghiên và Trương Uyển, điều này cũng đủ để chúng ta bắt đầu sàng lọc từ bên trong trường Thụ Đức!"

"Ta tin rằng......"

"Dù chúng ta có tìm thấy hung thủ hay không, thông qua sàng lọc bên trong trường Thụ Đức, chỉ có thể khiến chúng ta tiến gần hơn đến chân tướng vụ án!"

Bạn đang đọc [Dịch] Mô Phỏng Tội Phạm Mười Vạn Lần: Ta Trở Thành Siêu Cấp Cảnh Sát! của Sở Thu Vi Hàn

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    17

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!