Triệu Thanh một thân máu tươi, mệt mỏi thở hổn hển, toàn thân đầy vết thương, kình lực một thân cơ hồ đã tiêu hao không còn, trực tiếp nằm lật trên lưng ngựa, nhìn về phía Giang Thạch, thở dốc nói:
"Có bồi thường, ngươi muốn cái gì bồi thường, ta đều có thể cho ngươi, bạc, đan dược, bí tịch, những thứ này đều không là vấn đề, bất quá còn xin ngươi giúp ta cứu công tử nhà ta, nghĩa minh quân bị ba đường đại quân vây công, rải rác thành một đoàn, bây giờ công tử nhà ta bị vây ở Thanh Ngưu Sơn, tràn ngập nguy cơ, chỉ cần có thể cứu công tử nhà ta ra, muốn cái gì có cái gì!"
-Cứu công tử nhà ngươi ra? Ai? Lục Thừa Thiên?
Giang Thạch nhíu mày.
-Đúng vậy.
Triệu Thanh vội vàng đáp lại.
"Ta nghĩ ngươi đang hiểu lầm một vấn đề, bây giờ ta không phải đang muốn thù lao, ta là đang muốn bồi thường, vô duyên vô cớ ngươi đem ta liên lụy vào, làm hại ta cũng trở thành loạn đảng trong mắt Phong Châu quân, từ nay về sau, ta khẳng định phải bị triều đình truy nã, loại tổn thất cực lớn này, ngươi không bồi thường ta, ngược lại để cho ta đi cứu người giúp ngươi, ngươi uống nhiều rồi?"
Giang Thạch híp mắt, lóe ra ánh sáng nguy hiểm, nhìn về phía Triệu Thanh.
"Việc này đúng là ta không đúng, ta chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cho nên mới hướng ngươi cầu cứu, ta bồi thường cho ngươi, cái này có thể cho ngươi, trên người ta còn có mấy tấm ngân phiếu cộng lại đủ một ngàn lượng, ngươi xem đủ không?"
Triệu Thanh thở hổn hển, vội vàng lấy ra mấy tờ ngân phiếu dính máu từ trong ngực, giao cho Giang Thạch.
Giang Thạch tiếp nhận ngân phiếu, nhìn thoáng qua, phát ra tiếng hừ lạnh nói: "Kém xa, ta tổn thất lớn như vậy, một ngàn lượng bạc, ngươi cảm thấy đủ sao?"
-Nhưng bây giờ trên người ta thật sự không có thứ gì khác, nếu ngươi thích, khẩu binh khí này, khẩu đại cung này của ta, ngươi đều cầm đi.
Triệu Thanh cười khổ nói.
-Không có thứ gì khác, ta thấy chưa chắc.
Giang Thạch nhìn chằm chằm Triệu Thanh, nói: Đối với ta mà nói, kỳ thật đầu óc của ngươi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
-Ngươi muốn giết ta?
Triệu Thanh đột nhiên biến sắc.
-Sai, ta muốn thứ trong đầu ngươi, trong đầu ngươi hẳn cũng có bí tịch đi, có bí tịch hoành luyện cao thâm hoặc là thân pháp, thối pháp, côn pháp linh tinh gì đó cũng được.
Giang Thạch mở miệng.
Bởi vì hắn có thiên phí 【 Long Tượng 】, tại trên phương diện tu luyện công pháp ngạnh công có hiệu quả cực kỳ kinh người, làm ít công to, vài ngày ngắn ngủn liền có thể luyện một cuốn tới đại thành, cho nên trên phương diện lựa chọn bí tịch, khẳng định lựa chọn hàng đầu là ngạnh công.
-Công pháp Hoành luyện?
Triệu Thanh ngẩn ra, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trong đầu nhanh chóng nhớ lại, ánh mắt sáng lên, nói: "Có, ta nhớ trước đây ta từng luyện tập qua một quyển công pháp ngạnh công tên là 【 Long Hổ Kim Cương Kình 】, chính là tuyệt học tiếng tăm lừng lẫy trong giang hồ, chỉ tiếc ta luyện liên tục mấy năm vẫn nhập môn, nếu ngươi thích, ta có thể viết ra cho ngươi."
-Tốt lắm, đi thôi, về thôn xóm trước, viết ra cho ta.
Giang Thạch xoay người mở miệng.
"Chờ một chút Giang huynh đệ, bây giờ công tử nhà ta tràn ngập nguy cơ, tùy thời đều có nguy hiểm đến sinh mệnh..."
Triệu Thanh vội vàng mở miệng.
-Trong thiên hạ người có nguy hiểm đến tính mạng nhiều đi, đâu chỉ có công tử nhà ngươi?
Giang Thạch cũng không quay đầu lại trả lời.
Ngụ ý, chuyện bao đồng có nhiều như vậy ta nào có thể quản hết được.
"Giang huynh đệ, Nghĩa Minh quân ta có một môn công pháp tuyệt thế về ngạnh công, chính là cấp bậc siêu phẩm võ học, tên là 【 Man Tượng thần công 】, nếu ngươi có thể cứu công tử nhà ta, ta nguyện ý giao 【 Man Tượng thần công 】ra , ở trên phương diện uy lực cùng đẳng cấp, công pháp này cao hơn 【 Long Hổ Kim cương kình 】 không biết cbao nhiêu cái cấp bậc.
Triệu Thanh vội vàng mở miệng.
Giang Thạch dừng lại, nhíu mày.
Siêu phẩm võ học?
Trong cấp bậc siêu phẩm võ học cũng có loại chuyên về ngạnh công?
Từ khi chiếm được 【 Hỗn Nguyên Thần Chưởng 】 về sau, tự nhiên hắn cũng biết siêu phẩm võ học mạnh bao nhiêu, từ trình độ nào đó mà nói, cái này đã vượt qua giới hạn của phàm nhân.
Lấy một ví dụ, tất cả mọi người đều xem qua manga bảy viên ngọc rồng ở kiếp trước, võ học bình thường trong bảy viên ngọc rồng liền tương đương với công pháp luyện quyền cước bình thường như Thái Cực Quyền, Vịnh Xuân Quyên,… mà siêu phẩm võ học nếu tương đối với bên trong manga bảy viên ngọc rồng, vậy thì tương đương với [Kame Kame Ha].
Chỉ bất quá siêu phẩm võ học của thế giới này cực kỳ khó luyện, một là có yêu cầu cực lớn đối với cường độ thân thể, cường độ thân thể không có đạt tới trình độ nhất định, một khi vận chuyển siêu phẩm võ học, tự thân sẽ sụp đổ đầu tiên.
Thứ hai, siêu phẩm võ học cũng cần một ít bí dược phối hợp mới có thể luyện thành, nhưng mà bây giờ phàm là dược liệu có liên quan đến luyện võ, trên cơ bản đều bị quân đội cùng loạn quân nắm giữ, người giang hồ bình thường muốn lấy được những dược liệu này, thật sự quá khó khăn.
Nhưng một lần nữa.
Giang Thạch mang thiên phú 【 Long Tượng 】, tu luyện bất luận loại ngạnh công nào đều có thể làm ít công to, hơn nữa lực lượng thân thể của hắn lớn vô cùng, cốt nhục dày đặc, tuyệt đối có thể dễ dàng vận chuyển siêu phẩm võ học.
Cho nên, bản siêu phẩm võ học đối với hắn mà nói, tuyệt đối là cơ duyên có một không hai.
Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn nhanh chóng suy tư.
"Nếu là siêu phẩm võ học, ở bên trong Nghĩa Minh quân của các ngươi cũng khẳng định là công pháp trọng yếu nhất, lấy địa vị của ngươi, có thể tặng nó cho ta?’’
Giang Thạch hỏi.
"Yên tâm, lời nói của ta tương đương với lời nói của đại soái, còn nhớ rõ ta đã nói cái gì sao? Lục đại soái của chúng ta lễ hiền hạ sĩ, cầu tài như khát, vì đạt được nhân tài, từ trước đến nay đều không câu nệ theo một khuôn mẫu, chỉ là một quyển siêu phẩm bí tịch lại có thể tính là cái gì?"
Triệu Thanh mở miệng.
-Lời không hay nói ở phía trước, ta chỉ là nể tình siêu phẩm võ học mới giúp ngươi cứu người, cũng không phải đầu nhập vào các ngươi, hi vọng ngươi phải biết rõ ràng.
Giang Thạch sửa lại lời nói cho hắn.
Hô hấp của Triệu Thanh dừng lại, cười khổ nói: "Được rồi.’’
-Đi, về thôn trước, viết [Long Hổ Kim cương kình] cho ta.
Giang Thạch mở miệng.
Vạn nhất bọn họ tới chậm, Lục Thừa Thiên đã chết, chẳng phải là đi một chuyến vô ích sao?
Cho nên trước tiên cầm [Long Hổ Kim cương kình] trong tay rồi lại nói.
-Giang huynh đệ, thời gian không đợi người, công tử nhà ta lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm...
Triệu Thanh vội vàng mở miệng.
-Không nên gấp gáp, thời gian dài như vậy đều đã chậm trễ, cũng không quan trọng nhất thời nửa khắc này
Giang Thạch thản nhiên nói.
Sắc mặt Triệu Thanh biến ảo, đành phải chua xót chắp tay.
Kế tiếp Giang Thạch dắt một con ngựa còn có thể chạy tới, trực tiếp xoay người lên ngựa, chạy về thôn xóm.
Triệu Thanh lập tức đi theo phía sau.
Khoảng mười phút sau, hai người đã tới thôn xóm.
Trưởng thôn Lưu Phong nhanh chóng nghênh đón, sắc mặt biến ảo, nói: "Giang huynh đệ, ta nghe nói các ngươi gặp phải Phong Châu quân, còn xung đột với Phong Châu quân.’’
-Đúng vậy, không cẩn thận giết chết mấy trăm nhân mã của Phong Châu quân, các ngươi mau chạy đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa Phong Châu quân sẽ phái đại quân tới lục soát các ngươi. ‘’
Giang Thạch mở miệng nói.
Tuy rằng đám thôn dân này là vô tội, nhưng Phong Châu quân cũng sẽ không cho là như vậy.
Bọn hắn sẽ chỉ cho rằng bọn họ cấu kết với loạn đảng, chắc chắn sẽ tiến hành tàn sát thôn.
Phỏng chừng thôn xóm trong phạm vi mấy chục dặm, một cái cũng đừng nghĩ thoát.
-Chuyện này...... sao có thể như vậy?
Lưu Phong vội vàng đến giơ chân.
"Đừng nói nhiều nữa, thừa dịp còn có thời gian, nhanh chóng chạy trốn đi, chạy hướng trên núi còn có thể có một đường sinh cơ, đúng rồi, đem giấy bút mực nghiên trong thư phòng của ngươi cho ta mượn dùng!"
Giang Thạch đi về phía thư phòng của trưởng thôn.
Trong lòng Triệu Thanh băn khoăn, nhìn thoáng qua trưởng thôn, cười khổ một tiếng, lấy ra mấy lượng bạc vụn cùng một tấm lệnh bài từ trong ngực đi ra, nói: "Trên người ta còn có mười lượng bạc vụn, kính xin trưởng thôn nhận lấy, coi như là ta bồi thường cho trưởng thôn, nếu như Nghĩa Minh quân ta có thể tránh thoát một kiếp này, trưởng thôn có thể cầm lệnh bài này, dẫn dắt thôn dân đến đầu nhập vào chúng ta, tại hạ nhất định an bài hảo hảo cho các vị.’’
Hắn biết nếu không có chuyện của mình, đám thôn dân này cũng sẽ không bị liên lụy vào.
-Nhanh vào viết bí tịch!
Thanh âm Giang Thạch vang lên.
Lúc này Triệu Thanh nhanh chóng đi tới.
Thôn trưởng sắc mặt lo lắng, liên tục dậm chân, thu hồi bạc cùng lệnh bài, vội vàng sải bước chạy vào trong thôn, bắt đầu kêu gọi các nhà các hộ chuẩn bị vào núi trốn.