Trong phòng.
Mấy tờ giấy trắng thật to rất nhanh đã bị Triệu Thanh viết kín mít, ròng rã suốt ba trang.
Giang Thạch cầm trong tay, cẩn thận lật xem, đọc qua đọc lại hai lần, xác định câu nào câu nấy đều thông suốt, không có chữ nào không nhận ra, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Coi như không tệ.’’
-Giang huynh đệ, chúng ta có thể xuất phát rồi chứ?
Triệu Thanh sốt ruột mở miệng.
Chậm trễ thời gian dài như vậy ở chỗ này, hắn rất hoài nghi đám người Tứ công tử khả năng đã chịu không nổi.
-Xuất phát!
Giang Thạch mở miệng, nghiêm túc gấp mấy tờ giấy lại, thu vào trong ngực, sau đó mang theo lang nha bổng trực tiếp đi ra bên ngoài.
Triệu Thanh mừng rỡ, lúc này nhanh chóng đi theo ra ngoài.
Đợi đến sau khi Giang Thạch đi ra ngoài sân, chỉ thấy thôn trang vẫn còn đang di dời toàn diện, số lớn cư dân dưới sự chỉ huy của trưởng thôn, mang theo người nhà, vội vàng chạy tới phía núi lớn ở xa xa.
Dám người Nhị Hổ Tử vội vàng chạy tới hướng của Giang Thạch, nói: "Giang huynh đệ, ngươi không đi cùng chúng ta sao?"
-Không được, ta còn có chuyện quan trọng, ở cùng một chỗ với các ngươi sẽ chỉ liên lụy đến các ngươi.
Giang Thạch nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Chờ một thời gian nữa danh tiếng qua đi, có lẽ các ngươi có thể trở lại.’’
-Được rồi!
Đám người Nhị Hổ Tử lưu luyến không rời.
Giang Thạch nhìn thoáng qua trưởng thôn, cuối cùng vẫn là không có đi qua chào hỏi, mà là nhảy lên tuấn mã, trực tiếp chạy như điên về hướng xa xa.
Triệu Thanh vội vàng vung roi ngựa, xông lên phía trước tiến hành dẫn đường.
Hai người ngựa không dừng vó, đát đát rung động, một đường chạy nhanh về hướng Đông.
Một hơi ước chừng chạy thời gian mấy canh giờ.
Rất nhanh ở phía trước bọn họ xuất hiện số lớn thi thể, trải khắp núi đồi, tinh kỳ ngã xuống đất, tràn ngập máu tanh, liếc mắt một cái, rậm rạp một mảnh, sớm đã rất khó phân biệt lẫn nhau.
-Công tử nhà các ngươi đâu?
Giang Thạch nhíu mày, mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ là tới chậm?’’
-Công tử!
Triệu Thanh hét lớn, nhanh chóng xuống ngựa, xông về phía đống thi thể bắt đầu tìm kiếm, tìm xem có thi thể của Lục Thừa Thiên bên trong không.
Bất quá thi thể ở nơi này thực sự nhiều lắm, mật mật ma ma nằm cùng một chỗ, đâu chỉ hơn vạn người, muốn tìm ra trong thời gian ngắn, không thể nghi ngờ là chuyện không thể nào.
Đột nhiên!
Hai tai Giang Thạch khẽ động, ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ nghe được từng trận thanh âm hô sát trong sơn cốc xa xa, cực kỳ yếu ớt, giống như còn cách khoảng cách vài dặm.
Triệu Thanh đang tìm kiếm thi thể thân thể cũng chấn động, nghe được thanh âm, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, nói: "Bên kia còn có người sống, đi, qua xem một chút!"
Hắn nhanh chóng xoay người lên ngựa, cầm trường thương trong tay, giục ngựa chạy như điên.
Giang Thạch thôi động ngựa, lập tức đi theo.
Hai người nhanh chóng xông vào một khu rừng rậm, chỉ thấy trong khu rừng này cũng là hỗn loạn một mảnh, xuất hiện rất nhiều dấu vết chiến mã bước qua.
Dọc đường càng không ngừng xuất hiện từng bộ thi thể, tựa hồ là vừa mới chết đi.
Máu của nhiều thi thể vẫn còn chưa khô.
Đợi đến khi bọn họ hoàn toàn lao ra khỏi khu rừng này, chỉ thấy trong một hẻm núi ở khu vực phía trước nhất, bóng người hỗn loạn, tiếng hô sát rung trời, tinh kỳ phấp phới, người như thủy triều, cũng không biết có bao nhiêu người.
Đại chiến!
Đại chiến cực kỳ thảm thiết đang bộc phát.
Nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lại, rất dễ dàng phân biệt, đây rõ ràng là hai phương nhân mã đang bao vây một phương.
Trang phục của nhân mã hai bên không giống nhau, một bộ phận đều là ăn mặc của nhân sĩ Lục Lâm quan, cầm trong tay đủ loại vũ khí, một bộ phận khác thì tất cả đầu quấn khăn đỏ, tay cầm trường thương cùng đại đao làm chủ, rõ ràng chính là Hồng Cân Quân.
Mà một phương ở chính giữa đang bị bao vây kia thì có vẻ cực kỳ thê thảm, chỉ còn lại có một hai trăm người.
Một trăm hai trăm người này ai cũng mang thương tích, sắc mặt trắng bệch, thực lực một thân phát huy mười hai thành cũng không giết ra được vòng vây, bị vô số người tiến hành vây giết.
-Công tử!
Triệu Thanh trợn tròn mắt:
Mở miệng hét lớn, không chút nghĩ ngợi liền phóng ngựa xông tới.
Nhưng Giang Thạch một phen giữ chặt cương ngựa của hắn, thiếu chút nữa trực tiếp nhấc tuấn mã dưới háng của hắn lên, nói: "Nhiều người như vậy vây quanh ở chỗ này, làm sao biết ngươi công tử nhà ngươi còn chưa chết?"
"Khẳng định không chết, nếu như chết, quân tâm tất loạn, những người còn lại không có khả năng tiếp tục kiên trì!"
Triệu Thanh mở miệng, nói: "Giang huynh đệ, kính xin mau ra tay, cứu công tử ra!’’
"Nếu như ta vất vả giết vào chính giữa, lại phát hiện công tử nhà ngươi đã sớm chết, như vậy bản bí tịch kia còn có thể cho ta sao?"
Giang Thạch hỏi.
"Có thể cho, mặc kệ công tử nhà ta còn sống hay không, chỉ cần ngươi có thể giết vào vòng vây, cứu ra những người còn lại, ước định của ta vẫn có hiệu quả như cũ, nếu như lúc đó đại soái không cho ngươi, ta cắt đầu cho ngươi!"
Triệu Thanh vội vàng mở miệng.
-Ta không cần đầu của ngươi, ta chỉ cần bí tịch, nếu sau này đại soái các ngươi dám quỵt nợ, mỗi ngày ta đều sẽ lấy đá ném các ngươi, cho đến khi ném chết hết người của các ngươi mới thôi.
Giang Thạch mở miệng, sau đó buông cương ngựa của Triệu Thanh ra, đùi nhẹ nhàng kẹp một cái, chiến mã hí vang, thiếu chút nữa đứng người lên, sau đó trực tiếp thúc vó chạy như điên, lao về phía chiến trường hỗn loạn phía trước.
Bùm!
Đi lên chính là một gậy đột nhiên quét ngang mà ra.
Hai tên quân sĩ gần nhất bị hắn đập trúng thân thể, cả người lẫn ngựa trực tiếp bay ra ngoài, như là mảnh giấy trong gió, ngay cả một câu kêu thảm thiết cũng không phát ra, liền hung hăng đập về phía đám người, khiến cho càng nhiều người bị va chết thảm.
Sau đó một bước cũng không ngừng, Giang Thạch thúc giục tuấn mã, chỉ lo điên cuồng xông về phía trước, lang nha bổng trong tay nhanh chóng đập trái loạn phải, không ngừng có từng cỗ thi thể bay tứ tung ra, từ xa nhìn lại, quả thực giống như là một con kinh kong đáng sợ lao vào trận doanh quân địch.
Một đường điên cuồng xông lên, không ai có lực phản kháng.
Quân địch lớn như vậy lại như vào chỗ không người.
Rất nhanh toàn bộ phía sau quân địch, đại loạn một mảnh.
Vô số người giật mình, chiến mã hí vang, binh sĩ xôn xao loạn thành một đoàn, rất nhiều người nhanh chóng xoay người, xem xét tình huống.
Một bên, trên sườn núi cao.
Tinh kỳ phấp phới che trời.
Một đám tướng lĩnh cao cấp của Lục Lâm quân đang dừng ở nơi này, nhìn chăm chú vào động tĩnh của toàn bộ chiến trường.
Người cầm đầu khuôn mặt trắng nõn, thân hình cao gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh lá cây, đứng ở trên tảng đá lớn, rất nhanh cũng chú ý tới vị trí của Giang Thạch, lộ ra dị sắc.
-Đó là người phương nào?
-Không biết, chưa từng thấy qua, hình như là muốn cứu Lục Thừa Thiên!
Một tên đại hán râu đen bên cạnh mở miệng nói.
-Trong Nghĩa Minh quân còn có mãnh sĩ như thế? Bắt hắn lại!
Nam tử áo xanh nói.
-Vâng, quân sư!
Đại hán kia hai tay ôm quyền, lập tức nhấc lên một thanh đao ba mũi hai lưỡi, phi thân lên ngựa, điên cuồng xông xuống, giết về phía Giang Thạch đang điên cuồng xông tới trong đại quân, trong miệng rống to, thanh chấn tứ phương.
-Này, địch tướng đừng đi, Ngưu Thạch đến đây!
Hắn huy động thanh đao ba mũi hai lưỡi, tiếng vó ngựa cộc cộc rung động, thanh âm gào thét, thẳng lấy Giang Thạch.
Giang Thạch vốn đang xông lên điên cuồng, nghe được thanh âm, nhướng mày, không chút nghĩ ngợi, quay đầu lại chính là đập ra một gậy.
Đang!
Không khí nổ tung, âm thanh chói tai.
Con dao ba mũi hai lưỡi trong tay đối phương bị hắn đánh phóng lên trời, bay lên thật cao.
Ngưu Thạch sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ kêu to, trong nháy mắt toàn thân đã mất đi tri giác, tiếp theo còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, gậy thứ hai của Giang Thạch cũng đã đập xuống.
-Lưu mệnh lại!
Bùm!
Một gậy đi xuống, ngay cả người lẫn ngựa của đối phương dán trên mặt đất ngay tại chỗ, đem mặt đất đều cho nện ra một cái sâu tới mấy chục cm.
Sau đó một bước cũng không ngừng, Giang Thạch tiếp tục điên cuồng xông về phía trước.
Giờ phút này, quân địch hỗn loạn rốt cục cũng phản ứng lại, hậu quân chuyển thành tiền quân, vô số người xung sát về hướng Giang Thạch, đoàn người dày đặc, hô sát rung trời, tựa như thủy triều.
Nhưng Giang Thạch vẫn như cũ, một bước cũng không ngừng, huy động lang nha bổng, chỉ lo điên cuồng quét qua, quả thực không có bất kỳ người nào, bất kỳ vũ khí nào có thể tiếp cận thân thể của hắn.
Một đường điên cuồng xông lên, rất nhanh hắn đã đập xuyên qua trận doanh quân địch, đánh chết không biết bao nhiêu quân sĩ.
Lục bào nam tử trên sườn núi sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt trở nên âm lãnh.
-Giết Ái Tướng Ngưu Thạch của ta, muốn chết!
-Người nào tiến lên giết hắn!
Bên người lại có bốn vị tướng lĩnh giận dữ quát một tiếng, hai tay ôm quyền một cái, phi thân lên ngựa, điên cuồng vọt đi theo sát đường chân núi đến đại quân.
-Mạt tướng cũng đi trợ quyền!
Lại có bảy tám tên tướng lĩnh cầm vũ khí lên, theo sát hướng dưới chân núi điên cuồng xông qua.
Bang bang bang bang!
Một đường đập điên cuồng, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, không ngừng có người điên cuồng bay ra.
Giờ phút này, Giang Thạch chân chính diễn dịch cái gì gọi là máy xay thịt hình người, từng con chiến mã cùng thi thể nhân loại điên cuồng bắn ra khắp nơi, giống như một đầu hung thú đang xông tới cực nhanh.
Rất nhanh hắn điên cuồng xông qua, giết tới trung tâm.
Chỉ thấy khu vực trung tâm, hơn trăm tên cao thủ Nghĩa Minh quân sắc mặt trắng bệch, cả người là máu tươi, bị vây ở nơi đây, tràn ngập nguy cơ.
Trong đó, một đạo nhân ảnh có chút quen thuộc, giáp trụ toàn thân đã bị máu tươi nhiễm ướt toàn bộ, tựa như huyết nhân, liền mũ giáp đều mất, áo choàng rách tung tóe, cực kỳ chật vật.
Chính là Lục Thừa Thiên.
Mạng còn rất lớn, không chết là được!
Giang Thạch nhận ra Lục Thừa Thiên, phi mã xông tới, lao thẳng về phía Lục Thừa Thiên.
-Bảo vệ công tử!
Người bên cạnh rống giận một tiếng, vội vàng nhanh chóng vọt tới phía trước.
Lục Thừa Thiên lộ ra vui sướng, rốt cục nhận ra Giang Thạch, vội vàng quát: "Là Giang Thạch huynh đệ, mau tránh ra!"
Chúng tướng biến sắc, vội vàng nhanh chóng né tránh.
Giang Thạch xông qua, một tay vung lên, nhấc thân thể Lục Thừa Thiên lên, đặt ngang trên lưng ngựa, sau đó tiếp tục phóng ngựa xông tới, điên cuồng phóng về một phương hướng khác của trận doanh quân địch.
Chúng tướng bên cạnh kịp phản ứng, vội vàng nhanh chóng đi theo Giang Thạch.
Nhưng ngay lúc này.
Toàn bộ quân địch đã hoàn toàn phản ứng lại.
Vô số người cầm trường đao, trường thương trong tay, hô sát chấn thiên, điên cuồng vọt tới hướng của Giang Thạch.
-Tặc tướng để mạng lại!
Một tiếng rống giận vang lên, lập tức có bốn vị đại tướng quân địch giết ra từ phía trước nhất, cầm trong tay các loại vũ khí khác nhau, lao thẳng tới Giang Thạch, khí tức uy mãnh.
···