CHƯƠNG 66: THUỐC TIÊM
-A a a!
Hà Hình Sầu và Tuệ Bẩm nắm chặt cơ hội khó có được này, giống như thầy dạy sửa móng chân, ngắm chuẩn xác vào các đầu ngón chân của Sơn Tiêu một chút rồi điên cuồng đập xuống, Liễu Vô Đại cũng ngắm trúng Sơn Tiêu, giương cung bắn ra.
Đám người này không mảy may theo quy tắc của giang hồ, ra tay thật sự là vừa tàn nhẫn vừa hiểm độc…
Vạn Lý Phong Đao điên cuồng rút kiếm chém sau đó nhìn về phía Lý Ngang, lớn tiếng la lên:
-Nhìn đủ chưa vậy, qua đây giúp đỡ được không?
-Đến đây.
[Tuyến thể kích hoạt pháp - tuyến thượng thận] khởi động trong nháy mắt.
Lý Ngang chỉ cảm thấy huyến áp đột nhiên tăng lên, hai ánh mắt nhất thời đỏ sẫm một mảng, tim đập thình thịch như muốn nổ tung, các mạch máu trong cơ thể co giãn không có quy luật.
Thời gian trở nên chậm chạp.
Bên tai chỉ còn lại tiếng hô hấp của chính mình.
Cho dù đã thực nghiệm qua vô số lần kích hoạt pháp tuyến thượng thận nhưng cơ thể vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu không ngừng chấn động, vẫn như cũ khiến cho Lý Ngang nảy sinh ra cảm giác muốn nôn mửa.
Cũng may mà sau khi adrenalin toát lên cả cơ thể, nhìn cả cơ thể giống như bị rút hết sức lực lại một lần nữa được bổ sung năng lượng, linh lực bắt đầu lưu chuyển lần nữa.
Ngay cả khi Lý Ngang cúi người, Sài Thúy Kiều trong cơ thể hắn cũng cảm thấy linh thể chấn động, vung chân nhện lao thẳng về phía Sơn Tiêu.
Cách một đoạn, Lý Ngang bưng khẩu súng trường AK47 do mình tự chế đột kích, hướng vào vị trí xương sống thắt lưng của Sơn Tiêu chuẩn xác bắn một phát, sau khi adrenalind được kích hoạt, mọi thứ giống như là một đoạn phim quay chậm vậy, bình thường hai tay không giữ vững được nhưng bây giờ lại chuẩn xác, vững vàng giống như máy móc vậy.
Một viên đạn 7.62mm đương nhiên là bắn không xuyên được Sơn Tiêu có yêu lực và da lông, nhưng bắn liên tiếp không ngừng, mỗi một phát đạn đều chạm vào nhau, chậm rãi mà vững chắc xuyên qua bộ lông bên ngoài, đâm thẳng vào da thịt.
Từ khi phát hiện ra đạn 7.62mm của súng trường tấn công thông thường rất khó để đối phó với những con quái vật khác người như này, Lý Ngang đã tự ở phòng khách nhà mình cố tình chuẩn bị một loạt đầu đạn Đum, thực ra cũng chính là đầu đạn của viên đạn được gọt thành hình chữ thập, để lộ phần lõi chì, sau khi bắn trúng mục tiêu thì viên đạn sẽ tách ra, mở rộng diện tích sát thương.
Bên cạnh đó, Lý Ngang còn cho thêm một ít chất độc khoáng chất trên bề mặt viên đạn để tối đa hóa hiệu suất sát thương.
-A a a a! Các ngươi đều đáng chết!
Con mắt của Sơn Tiêu chịu đựng sự tàn phá như muốn nứt toạc ra, bi phẫn lấp đầy cả lồng ngực, cánh tay cơ bắp uốn lượn nắm chặt chày Kim Cương Hàng Ma, một cái búa tạ đánh lùi Hà Hình Sầu và hòa thượng Tuệ Bẩm, cái đuôi sau lưng giống như cây roi dài mãnh liệt quật thẳng vào thắt lưng của Vạn Lý Phong Đao, khiến người phía sau miệng phun máu tươi ngã về phía sau, đập đầu vào đống đá lộn xộn.
-Chết đi!
Sơn Tiêu trợn mắt nghiến răng, hai tay giữ chặt, ném chày Kim Cương bay thẳng về phía Liễu Vô Đãi đang ở phía xa.
Cú ném này nhanh như luồng điện xẹt qua, Liễu Vô Đại vội vàng tránh né, nhảy lên, né tránh mũi nhọn của chày Hàng Ma, lại bị chày Hàng Ma kích những hòn đá lên đánh trung vào bả vai, lảo đảo té ngã xuống đất.
-Ha ha ha ha ha!
Sơn Tiêu dữ tợn điên cuồn gào thét, hai tay sờ soạng phía dưới, ôm lấy một cột trụ khổng lồ của Đại Hùng Bảo Điện, giống như có con mắt ở phía sau, xoay người đâm thẳng về phía Lý Ngang.
-Rút lui!
Tiếng gió gào thét, Lý Ngang mặt không đổi sắc, điều khiến tám chân nhẹ hạ xuống, gần như uốn thành một đường, giống như một cái lò co bị xiết chặt đến cực hạn, tránh khỏi cột trụ đang quét ngang tới.
-Lên!
Lý Ngang trầm giọng quát to, tám chân nhện đột nhiên bắn lên, cuốn theo Lý Ngang nhảy vợt lên khoảng không.
Dưới ánh trăng, nhện hình người thong thả mà tao nhã xẹt qua đỉnh đầu Sơn Tiêu, lúc rơi xuống đất, tám chân nhện nhẹ nhàng linh hoạt rơi xuống đất để làm tan mất lực đánh vào.
Lý Ngang lại lần nữa ở sau lưng Sơn Tiêu, một tay dùng súng tiếp tục bắn liên tục, một tay khác thò vào trong ba lô lấy ra một khẩu súng gây mê săn bắn tự chế và mười mấy ống tiêm gây mê.
Mỗi ống tiêm thuốc mê chứa các loại thuốc mê từng động vật khác nhau.
Ethyl carbamate etorphine hợp chất methoxazine, hợp chất ketamine, dyhydroetorphine…
Một số thuốc gây mê được điều chế ra này do Lý Ngang mua dưới tên một phòng khám thú cưng nhỏ, một số là do Lý Ngang tự mình sử dụng kiến thức hóa học để điều chế ra, mỗi một ống có thể làm tê liệt cơ thể của voi thậm chí là cá voi xanh trong vòng vài giây, vài phút, sau đó rời vào tình trạng ngủ say.
Sơn Tiêu - Kogoro ngủ gật, chính là ngươi!
Đôi mắt mèo trong hốc mắt Lý Ngang đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, Sơn Tiêu đang trong lúc xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bầy gà mặc áo sơ mi màu đen, quần thắt lưng màu xám.
Những con gà to mập, bộ lông rực rỡ, mượt mà, mồm gà lớn đỏ thẫm, xếp thành hàng ngay ngắn đứng trước mặt Sơn Tiêu, ù ù cạc cạc nhảy múa theo tiếng nhạc.
-Gà ngươi đẹp quá, người đẹp quá gà ơi, người quả thực là quá đẹp rồi.
Âm nhạc ồn ào chói tai, điệu nhảy xấu xí quái dị, bầy gà tùy tiện nhảy múa nhưng lại có một cảm giác quỷ quái, kì dị, khiến cho Sơn Tiêu không thể rời mắt nổi, và lý trí cũng không thể suy nghĩ được về tình trạng hiện tại.
Một giây, hai giây, đàn gà giả tưởng đột nhiên biến mất, đôi mắt Sơn Tiêu đột nhiên trở nên rõ ràng.
Trong nháy mắt, Sơn Tiêu nhận ra mình đã bị lừa, trong lòng vừa sợ vừa giận, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch như tuyết của Lý Ngang đang nở một nụ cười cực kì khiêu khích nhìn hắn ta, trong tay còn cầm một súng gây mê, một băng đạn hoàn toàn trống không.
Lý Ngang kết hợp toàn bộ linh lực với Sài Thúy Kiều, dốc hết sức lực cũng có thể dùng ảo thuật mê hoặc Sơn Tiêu trong hai ba giây.
Nhưng hai ba giây này cũng đủ để hắn bắn tất cả thuốc mê vào những vết thương trước đó do bị đạn AK47 bắn trúng.