CHƯƠNG 67: PHÁO ĐÀI
Sơn Tiêu tức giận ngút trời vừa định tung ra một cú nhưng lại vô cùng kinh hoàng phát hiện ra lưng tê dại, sau đó là vai, cổ, thắt lưng, hai chân, hai cánh tay…
Trong những thuốc gây mê kia, có không ít thuốc giãn cơ được gọi là thuốc ngăn chặn thụ thể cholinergic N2.
Chỉ cần vẫn là một cơ thể bằng xương bằng thịt, chừng nào nó còn là một cơ thể sống dựa trên các tế bào và các dây thần kinh vận động thì không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của các loại thuốc giãn cơ.
Sơn Tiêu chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy tê liệt, huyết áp không ngừng giảm xuống, tim đập chậm, loạn nhịp, bước chân loạng choạng, suýt nữa thì té ngã trên đất.
Miệng lớn đầy máu vô ý thức mở ra, lưỡi đỏ thè ra, nước bọt sền sệt không ngừng chảy ra từ hàm răng sắc nhọn, kéo ra một sợi dài, đôi mắt ngập vẻ hung tàn ngang ngược dần trở nên đục ngầu không rõ ràng.
Sơn Tiêu, hai mắt trợn tròn, quỳ xuống dưới đất.
Mọi người trong đoàn đội nhiệm ngơ ngác nhìn nhau, Vạn Lý Phong Đao miễn cưỡng bò ra từ trong đống đá để loạn, thuận tay lau vết máu loãng bên môi, mơ hồ không rõ nói:
-Giải quyết được rồi sao?
Lý Ngang lắc lắc đầu.
-Chưa đâu, chỉ là bị tê dại mà thôi.
-Vậy còn chờ gì nữa?
Vạn Lý Phong Đạo giống như nhổ củ cải vậy, chống đỡ cơ thể khỏi đống đá, lắc trường kiếm một cái, lớn giọng hô:
-Giải quyết nó!
-Đừng nóng vội! Có thể có biến hóa đấy, tốt nhất là nên thử tấn công tầm xa vài lần đã.
Hà Hình Sầu giữ chặt Vạn Lý Phong Đao đang muốn xông lên, u ám không chắc chắn lắm nói:
-Cô Liễu, cô còn có thể bắn tên chứ?
Liễu Vô Đãi mặt không chút thay đổi, buông lỏng tay trái đang nắm lấy vai phải để mọi người nhìn thấy gân bắp thịt ở vai gần như đã bị xé toạc ra.
-Để tôi.
Lý Ngang nhổ ra một ngụm nước bọt, bưng súng trường đột kích lên.
[Trí lực] của hắn đã tiêu hao khoảng chín mươi phần trăm rồi, bây giờ đầu giống như bị máy đóng cọc đánh vào ầm ầm không ngừng, huyệt thái dương sưng tấy vô cùng đau đớn.
Hít, thở, Lý Ngang điều chỉnh hơi thở, ngắm ngay vào môi đang mở của Sơn Tiêu.
Đoang đoang đoang đoàng đoàng, viên đạn tàn nhẫn xuyên vào đầu lưỡi mềm mại bên ngoài môi của hắn, máu tươi bắn văng khắp nơi.
Khẽ nâng họng súng lên, nhắm vào mí mắt không bị áo cà sa màu tím che lại, tiếp tục bắn.
Viên đạn bị mí mắt hơi cản trở, chỉ làm lõm xuống một phần nhãn cầu, Sơn Tiêu vẫn như cũ không nhúc nhích.
-Thật sự bị tê dại rồi sao?
Lý Ngang lẩm bẩm tự nói, nhíu mày quan sát một hồi, cất súng trường đi, lấy ra một quả mìn mấy ngày trước hắn lén lút tham ô.
Mìn bay theo quỹ đạo hình vòng cung trên không trung, cuối cùng rơi vào miệng của Sơn Tiêu.
Bùm!
Trong nháy mắt mìn nổ tung, những mảnh sắt văng tung tóe, những viên bi thép bắt ra tứ phía. Miệng của Sơn Tiêu không rõ hình dáng nữa, đôi môi sưng đỏ giống như hai miếng lạp xưởng.
Hà Hình Sầu, hòa thượng Tuệ Bẩm còn có Vạn Lý Phong Đao đều hít một ngụm hơi lạnh, bọn họ nhìn rất rõ ràng, vừa rồi Sơn Tiêu bị quả mìn nổ trong miệng, rõ ràng mí mắt giật giật.
Nó gần như suy nhược, toàn thân tê liệt nhưng vẫn chưa tê dại hoàn toàn, chỉ là làm ra vẻ như ngất xỉu, đợi có người lại gần hắn, bạo phát ngay tại chỗ rồi dùng chút sức lực cuối cùng lấy mạng từng người một.
Cho dù phải chết hắn ta cũng muốn cùng kẻ địch đồng quy vu tận!
Hà Hình Sầu vừa muốn nhắc nhở, lại thấy Lý Ngang sờ sờ quai hàm, híp mắt, gải vờ lẩm bẩm nói:
-Thuốc gây mê hiệu quả như vậy sao?
Vừa nói Lý Ngang vừa lấy từ trong túi ra một cái thùng dầu bằng thép màu xanh xám trông rất cũ kỹ.
Thùng dầu rỗng, có đáy không có nắp, dưới đáy thùng được bọc bởi một hình tròn.
-Chúng ta tốt nhất vẫn nên thăm dò một chút nữa.
Lúc mọi người đang quan sát thì Lý Ngang chậm rãi dùng rìu chiến đào ra một cái hố cỡ trung bình, rồi đặt thùng dầu bằng thép vào bên trong hố lõm.
Đã từng là một quân nhân chuyên nghiệp, đương nhiên Hà Hình Sầu biết thùng dầu bằng thép này là cái gì.
Đại bác vô lương tâm hay là pháo bay sấm sét, nói là súng nhưng thực chất là nòng phóng thuốc nổ, sau khi đổ đầy thuốc nổ vào bên trong, gói thành túi thuốc nổ hình tròn đặt vào, sau đó châm thuốc phóng ra là túi thuốc nổ mười kilogram có thể bắn tới khoảng cách 150-200 mét.
Loại vũ khí này chỉ là được trang bị thêm khi thiếu thốn vũ khí mà thôi nhưng sức mạnh của nó không hề nhỏ một chú nào, máu thịt, sắt thép thậm chí là pháo đài kiên cố, đại bác to dài cũng phải thua trận, cho dù không bị nổ chết thì có thể sẽ chết bởi làn sóng xung kích của thuốc nổ.
Thùng lớn bao nhiêu đường kính lớn bấy nhiêu, Lý Ngang mua là thùng dầu không, đường kính đạt 400 li, bên trong được gói đầy mấy bịch thuốc nổ hình chiếc bánh, được làm thủ công và có sức công phá kinh người.
Hà Hình Sầu nhìn Lý Ngang thuần thục đào hố pháo, lắp đặt thùng dầu, nhịn không được vẻ mặt cứng ngắc, khóe mắt co giật dữ dội, trong lòng quyết định khi nhiệm vụ lần này kết thúc, nhất định sẽ để Cục Đặc Sự thông báo cho cảnh sát đi kiểm tra một chút về hồ sơ của cư dân.
Tên nhóc này…Thực sự là quá nguy hiểm rồi…Thế mà có thể tự chế ra được đại bác vô lương tâm….
Sơn Tiêu hoàn toàn không biết Lý Ngang đang loay hoay làm cái gì, vẫn giả bộ như đang mê man, nghe được tiếng động nhịn không được khẽ mở mí mắt, lộ ra một kẽ hở.
Cảnh cuối cùng nó nhìn thấy là một túi thuốc nổ hình bánh bay thẳng về phía nó.
Ầm!
Túi thuốc nổ trong nháy mắt nổ mạnh, quấn lầy đầu của Sơn Tiêu, áo cà sa màu tím được xem là kiên cố không phá vỡ nổi trong nháy mắt vỡ vụn thành từng miếng vải, sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường tập trung vào giữa trán của Sơn Tiêu sau đó lan ra xung quanh.