CHƯƠNG 105: AN QUỐC CHI SÁCH, VĂN CUNG NGŨ HƯỞNG (2)
Tề phu tử và Trần phu tử trước sau mở miệng, bọn họ phỏng đoán rất chính xác, chỉ là, lúc họ nói có vẻ rất bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã sớm gợn lên hàng ngàn cơn sóng.
“Trước đó có thiên cổ tuyệt từ, sau lại có tuyệt thế văn chương, Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, quả nhiên ngoại hiệu này không sai chút nào, người này, ta nhất định phải bồi dưỡng cho thật tốt, để Đại Ngụy ta lại có thêm một vị Thánh nhân.”
Lưu phu tử mở miệng. Đương nhiên Thánh nhân trong miệng ông ấy chỉ là một loại ví von mà thôi, Á Thánh thì cũng là thánh, Bán Thánh thì cũng là thánh, đương nhiên, Thánh nhân cũng là thánh.
Chỉ là, Lưu phu tử vừa nói xong thì Tề phu tử và Trần phu tử lại không phục.
“Lưu phu tử, không phải ngươi nói là sẽ không tranh sao?”
“Đúng vậy, Lưu phu tử, không phải ngươi đã nói sẽ không tranh hay sao? Lật lọng à, vậy thì còn là quân tử gì chứ?”
Hai người có chút khó chịu. Trước đó đã nói sẽ không tranh, bây giờ nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu tài cao như thế lại đổi ý à? Ngươi có còn là quân tử hay không?
Lưu phu tử quét mắt nhìn qua hai người một chút, sau đó chậm rãi nói:
“Đại tài như thế, cho dù có mang tiếng xấu ta cũng phải dốc lòng bồi dưỡng. Bây giờ ta sẽ viết thư nói chuyện này cho lão sư biết, nếu như hai vị đã cảm thấy ta không phải là quân tử vậy thì cứ coi như cho ta làm tiểu nhân một lần đi.”
Lưu phu tử không thèm để ý bọn hắn.
Không phải quân tử thì không phải là quân tử.
Loại đại tài này ở ngay trước mắt, muốn ta bỏ qua à? Ta cũng đâu phải là tên ngốc?
“Được, nếu như Lưu phu tử đã không biết xấu hổ, vậy thì ta đây cũng không cần quân tử làm gì, ta sẽ cùng một phe với Tề huynh, chèn ép lão thất phu này, không để cho ông ta viết được thư.”
Trần phu tử giận giữ quát, gọi thêm Tề phu tử, hai người trực tiếp động thủ, không để Lưu phu tử viết được thư.
“Ba vị phu tử, còn có người đấy, chớ có làm như vậy, mất hết thân phận.”
Lý Quảng Tân ở một bên nhìn thấy mọi chuyện như vậy thì lập tức mở miệng, dù sao chung quanh cũng có rất nhiều người đang đứng nhìn, không sợ làm ra chuyện xấu hổ à?
“Ngươi chỉ là một tên vũ phu, có tư cách gì mà tham dự chuyện của người đọc sách chúng ta, ở đây không có chuyện của ngươi, đứng qua một bên nhìn đi.”
“Đúng vậy, chỉ là một tên vũ phu, cũng xứng luận văn đạo sao?”
Tề phu tử và Trần phu tử thật sự rất tức giận, trực tiếp động thủ, cũng mặc kệ là xung quanh có người hay không, dù sao thì tuyệt đối cũng không để cho Lưu phu tử viết xong lá thư. Nếu như lá thư kia được viết xong thì Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ không còn chút quan hệ nào với bọn ông nữa.
Về phần Lý Quảng Tân, ông ta có ý tốt khuyên can nhưng kết quả đổi được lại là một trận mắng, Lý Quảng Tân ngay lập tức bước sang bên cạnh vài bước, bên ngoài thì ngượng ngùng cười nhưng trong lòng lại âm thầm cắn răng.
“Hâm nhi. Cố gắng thi đậu cho ta , sau này trở thành đại Nho, chọc tức chết ba lão già này cho cha.”
Lý Quảng Tân duy trì vẻ bình thản. Có câu nói, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Mà bên trong viện phủ.
Sau khi Văn trì được lấp đầy.
Hứa Thanh Tiêu cũng chính thức bước vào vòng bát phẩm.
Nho đạo bát phẩm.
‘Tu Thân cảnh.’
Sân thi Giáp.
Yên tĩnh đến đáng sợ.
Ba vị giám khảo cũng hoàn toàn không nói gì.
Nho sinh bát phẩm hai mươi tuổi.
Từ trước đến nay rất hiếm có.
Hơn nữa, Hứa Thanh Tiêu lại chỉ vừa nhập học được có một tháng.
À, không đúng, là hai mươi chín ngày.
Hai mươi chín ngày đã tấn thăng lên bát phẩm.
Đây, nếu như cho hắn thêm mấy trăm năm, vậy chẳng phải là hắn có thể bay được luôn sao?
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng.
Yên lặng như chết.
Nhìn lướt qua đám người đang yên lặng.
Người mới thăng bát phẩm Hứa Thanh Tiêu lại giữ yên lặng một lần nữa.
Tránh để mọi chuyện trở nên khó xử hơn.
Nho đạo bát phẩm.
Gọi là Tu Thân cảnh.
Tu dưỡng thân thể, tu dưỡng khí vận, được coi là tinh khí thần.
Đến cảnh giới này, điểm lợi lớn nhất chính là bách bệnh bất xâm, tà ma bất nhập.
Bản thân hệ thống Nho đạo cũng không trực tiếp như Võ đạo, chủ yếu vẫn là nhằm vào trị quốc bình thiên hạ, lại nhắm vào một ít yêu ma, nhưng nó không thể đạt được đến loại trình độ như xuất khẩu thành kiếm hay dùng thơ từ để trấn yêu ma.
Muốn kéo dài tuổi thọ cũng đã có chút khó khăn, bách bệnh bất xâm đã coi như là cực hạn.
Nếu như có thể đạt được trình độ nắm được lực thiên địa tự nhiên, lại còn có thể kéo dài tuổi thọ, vậy người người đều sẽ đi tu luyện Nho đạo, lấy ai đi tu luyện Tiên đạo và Võ đạo.
Mỗi một loại đều sẽ có ưu khuyết điểm của riêng mình, có người gan lớn dám đặt chân vào hai loại đạo.
Giai đoạn trước thì vẫn còn tốt, nhưng một khi vượt qua thất phẩm, cho dù ngươi có thiên phú hơn trời đi chăng nữa thì cũng sẽ dần đi vào chỗ chết mà thôi.
Kiểu như Hứa Thanh Tiêu thì không tính.
Hai mươi chín ngày tấn thăng ba phẩm, mãi cho đến bát phẩm tu thân cảnh mà còn có thể đồng thời tu luyện hai đạo. Chẳng qua là cuối cùng thì hắn cũng phải lựa chọn một con đường duy nhất, đây là chuyện sớm muộn mà thôi.
Bên trong trường thi.
Đám người thật sự không biết nói gì.
Triệu Nguyên lại càng không thể nói thêm điều gì. Hứa Thanh Tiêu tấn thăng bát phẩm, luận về phẩm cấp, cùng lắm ông ta cũng chỉ là cửu phẩm, cho dù xuất thân từ Hàn Lâm viện, nhưng mà Hàn Lâm viện lại không hoàn toàn chỉ nhìn phẩm cấp.
Toàn bộ phủ Nam Dự cũng chỉ có ba vị phu tử là bát phẩm, bây giờ lại có thêm một người, hơn nữa lại còn trẻ tuổi như vậy, thật là không thể khinh thường.
Nhưng điều càng làm cho Triệu Nguyên rung động chính là, Hứa Thanh Tiêu lại làm ra được một thiên tuyệt thế văn chương.
Đây mới là điều khiến ông ta chấn động nhất.
“Hứa Thanh Tiêu... không, Hứa tiên sinh, có thể để tại hạ nhìn qua văn chương của ngài hay không?”
Sau khi lấy lại tinh thần, Triệu Nguyên đi đến trước mặt Hứa Thanh Tiêu, trực tiếp mở miệng gọi Hứa Thanh Tiêu, chỉ là, bây giờ Hứa Thanh Tiêu đã lên bát phẩm, cho nên ông ta lập tức thay đổi xưng hô, gọi là tiên sinh.
Không có chút không phục nào.
Thiên địa tán thành, còn gì không phục nữa?
“Đại nhân khách khí, hai chữ tiên sinh học trò không dám nhận, cứ gọi thẳng tên học trò là được.”
Cho dù là vậy thì Hứa Thanh Tiêu cũng không khinh thường, có thể thăng lên bát phẩm nhanh như vậy chủ yếu là do dựa vào Thiên Địa Văn Cung, sao có thể khinh thường người khác.
“Không phải đâu, không phải đâu, bát phẩm tu thân, được thiên địa tán thành, hai chữ tiên sinh này các hạ đáng nhận được.”
Triệu Nguyên lắc đầu, hắn cung kính cúi đầu hướng về phía Hứa Thanh Tiêu, lại cúi đầu với sách văn chương trên bàn.
Bái Hứa Thanh Tiêu, là kính thiên địa.
Bái văn chương, là kính đạo thương sinh.